Thập niên: Vợ cũ lót đường hạnh phúc - Chương 63
Cập nhật lúc: 2024-10-05 23:18:53
Lượt xem: 19
Đừng trách Kiều Vi keo kiệt, hiện giờ cô rất muốn tìm hiểu vấn đề tiền bạc.
Cô đã trải qua những ngày cuối đời trong phòng bệnh và nhìn thấy quá nhiều hiện thực trên đời. Chưa kể bố cô sợ cô tìm ông ta để xin tiền chữa bệnh, trực tiếp cho cô vào danh sách đen. Người bạn trai cũng lùi bước khi phải đối mặt với chi phí điều trị khổng lồ.
Con người phải sống thực tế. Kiều Vi muốn có cảm giác an toàn, thứ nhất cô muốn một công việc có thể kiếm tiền, thứ hai cô muốn tìm hiểu tình hình tài chính của gia đình mình.
Còn việc liệu Nghiêm Lỗi và cô có thể phát triển tình cảm hay không chỉ là thứ yếu. Kiều Vi đã theo dõi cuộc hôn nhân của bố mẹ cô cả đời, cô không hề có ảo tưởng về hôn nhân như những cô gái trẻ.
Sau khi thu tiền và tem phiếu, Kiều Vi thu dọn nhà cửa và quét tước lau chùi.
Lâu rồi cô không làm công việc dọn dẹp, trong phòng bệnh, không gian duy nhất thuộc về cô chỉ có một chiếc giường và một chiếc tủ đầu giường. Một số bệnh nhân chung phòng hoặc người nhà còn không hài lòng với việc cô kéo rèm vì cảm thấy nó ảnh hưởng đến độ thông thoáng của phòng bệnh.
Bây giờ đây là nhà của cô, cô phải trân trọng nó.
Sau khi dọn dẹp xong phòng ngủ, phòng làm việc và phòng khách, cô bước vào phòng ngủ của Nghiêm Tương, phát hiện phòng của Nghiêm Tương lại ngăn nắp đến không ngờ.
Vào mùa hè, giường đất được trải chiếu trúc và phủ chăn hơi mỏng lên trên. Chiếc chăn phủ giường đã được gấp lại. Tuy các góc không được ngay ngắn cho lắm, nhưng đó là do Nghiêm Tương còn nhỏ không có lực, có thể thấy cậu bé đã cố gắng hết sức.
Kiều Vi đi ra ngoài, thấy Nghiêm Tương vẫn đang chơi trong bóng râm. Đứa trẻ này quá yên tĩnh, yên tĩnh như thể không tồn tại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-vo-cu-lot-duong-hanh-phuc/chuong-63.html.]
Đào Hố Không Lấp team
Nghe thấy tiếng bước chân, Nghiêm Tương ngẩng đầu mỉm cười với mẹ.
Nụ cười của trẻ con thật trong sáng.
Kiều Vi ngồi xổm xuống: “Con tự gấp chăn à?”
"Vâng!"
Kiều Vi sờ đầu cậu bé: “Tương Tương thật giỏi.”
Cô lại nhớ ra và hỏi: “Buổi sáng ai mặc quần áo cho con? Bố sao?”
Cô thức dậy muộn, khi tỉnh dậy, Nghiêm Tương đã tự chơi một mình, quần áo cũng đã chỉnh tề. Kiều Vi nghĩ có lẽ Nghiêm Lỗi đã mặc cho thằng bé?
Nghiêm Tương ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nói: “Con tự mặc.”
Rất kiêu ngạo.
Kiều Vi không biết một đứa trẻ ở độ tuổi này sẽ phát triển đến mức nào. Có vẻ tất cả trẻ con đều bắt đầu học cách tự mặc quần áo và cài cúc quần áo khi vào mẫu giáo? Trước kia cô đã từng xem mấy đoạn phim rất dễ thương về những đứa trẻ mẫu giáo thi cài cúc.