Thập niên: Vợ cũ lót đường hạnh phúc - Chương 40
Cập nhật lúc: 2024-10-05 22:55:13
Lượt xem: 10
Nghiêm Lỗi trầm ngâm hỏi: "Nhất định phải đi làm sao? Nhà không thiếu tiền, không thiếu tem phiếu."
Kiều Vi cảm thấy trong xương cốt anh vẫn còn tư tưởng cổ hủ nam chủ ngoại, nữ chủ nội. Nhưng dù sao anh vốn là đồ cổ mấy chục năm trước, như vậy cũng bình thường.
Cô nói với anh: "Nếu con người không có thứ gì đó để gửi gắm tinh thần thì rất dễ suy nghĩ lung tung."
Nghiêm Lỗi im lặng nhìn cô.
Kiều Vi không né tránh, nhìn lại anh.
Nghiêm Lỗi hỏi: "Có việc để làm, sau này có thể đảm bảo sẽ an phận không?"
Câu hỏi này thật khó trả lời.
Kiều Vi nói: "Có việc để làm chắc chắn sẽ bận rộn hơn rất nhiều, nhưng nếu hai người không giao lưu, chuyện gì cũng giấu trong lòng thì chắc chắn vẫn sẽ xảy ra vấn đề."
"Giao lưu..." Nghiêm Lỗi cười khẩy, giữa hai lông mày có chút hung dữ: "Anh nói chuyện với em, em có để ý đến anh không?"
Đây lại là lỗi của nguyên chủ, nguyên chủ thực sự không để ý đến anh.
Kiều Vi im lặng một lúc, thở dài nói: "Nghiêm Lỗi, anh có thể... coi như em của trước ngày hôm nay đã c.h.ế.t được không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-vo-cu-lot-duong-hanh-phuc/chuong-40.html.]
"Coi như từ hôm nay trở đi, em là một người lạ mà anh chưa từng quen biết được không?"
Đào Hố Không Lấp team
"Chúng ta bắt đầu làm quen lại từ đầu, được không?"
Nghiêm Lỗi cảm thấy người phụ nữ trước mặt có vẻ thật sự đã thay đổi.
Cô như đang mở một cánh cửa cho anh mà trong cuộc hôn nhân mấy năm qua, cô vẫn luôn đóng chặt cánh cửa đó.
Ánh mắt Kiều Vi trong veo sáng ngời, chờ đợi câu trả lời của anh. Nghiêm Lỗi đã quen với việc đối xử lạnh nhạt của cô, có chút không quen với ánh mắt đầy mong đợi này của cô.
Anh đưa tay cầm điếu thuốc trên bệ cửa sổ của vách ngăn, cúi đầu ngậm một điếu.
Động tác này rất dứt khoát, rất đàn ông.
Nhưng anh chưa kịp chạm đến hộp diêm, Kiều Vi đã bước tới, rút điếu thuốc đang ngậm trong miệng anh ra: "Đừng hút thuốc trong phòng ngủ."
Nghiêm Lỗi ngẩn ra.
Cô cầm hộp t.h.u.ố.c lá trên tay anh, nhét điếu thuốc vào lại: "Điều đầu tiên em nói với anh, nghe cho kỹ, đừng hút thuốc trong phòng ngủ. Giới hạn thấp nhất mà em chấp nhận là phòng khách, tất nhiên tốt nhất là ra ngoài hút thuốc. Trong phòng ngủ tuyệt đối không được, quần áo bị ám mùi t.h.u.ố.c lá phải giặt thật kỹ mới giặt sạch được."
Cô ngẩng đầu lên: "Đồng chí Nghiêm, anh làm được không?"
Cô hơi hếch cằm, khuôn mặt đã không còn vẻ tái nhợt mệt mỏi của ban ngày, mà trở nên trắng hồng, đôi môi cũng đỏ mọng.