Thập niên: Vợ cũ lót đường hạnh phúc - Chương 179
Cập nhật lúc: 2024-10-13 16:08:06
Lượt xem: 13
Lâm Tịch Tịch nghiêm mặt: “Cháu không thích ai.”
Đoàn trưởng Triệu không tin: “Không thích một ai? Đây đều là những chàng trai tốt nhất trong đội của cậu, ai nấy đều có tiền đồ.”
Quan quân, đãi ngộ cực kỳ tốt. Công nhân cũng không thể so sánh.
Nhưng nói đến tiền đồ, suy nghĩ của Lâm Tịch Tịch không giống với anh ta.
Quan quân thì sao, không biết những người này có thể sống qua mười năm đó không. Những năm đó, có bao nhiêu người không chịu được phải nhảy giếng, nhảy sông, thắt cổ.
Cho dù bình an vượt qua mười năm kia, đợi đến khi giải trừ quân bị, đều phải chuyển nghề.
Sau đó thì sao, làn sóng sa thải ở những năm chín mươi.
Đào Hố Không Lấp team
Đến làn sóng sa thải thì làm thế nào, làm thế nào?
Lâm Tịch Tịch giống như quay trở về thời khắc trước khi c.h.ế.t kia, trong nhà thật sự không có gì ăn, quá khó khăn, cảm giác tuyệt vọng ùn ùn kéo đến.
Dòng chảy lịch sự mãnh liệt hơn mọi thứ, mỗi người đều nhỏ bé yếu ớt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-vo-cu-lot-duong-hanh-phuc/chuong-179.html.]
Những người đã gặp trong buổi xem mắt hôm nay, không biết trong tương lai sẽ bị chụp c.h.ế.t trên đoạn nào của dòng sông lịch sự.
Người đứng vững trong dòng nước cuồn cuộn này, vẫn luôn tiến thẳng về phía trước, Lâm Tịch Tịch chỉ biết một người, chính là Nghiêm Lỗi, phú quý đời trước cô ta đã bỏ lỡ.
“Cái gì? Cháu không thích ai?” Đoàn trưởng Triệu tức cười: “Vậy cháu định tìm người như thế nào? Cháu nói cho cậu, cậu tìm người như vậy cho cháu?”
“Mẹ của cháu đã gửi cháu cho cậu, chính là để cậu tìm chồng cho cháu.”
Đoàn trưởng Triệu nhớ tới Lâm Tịch Tịch có khả năng thích Nghiêm Lỗi người đàn ông đã có gia đình này, nên nghiêm mặt: “Cậu nói cho cháu biết, cháu đến đây để lập gia đình. Cậu đã dẫn những chàng trai tốt nhất đến trước mặt cháu, cháu đừng nói với cậu là không thích.”
Anh ta cảnh cáo cô ta: “Cậu sẽ chọn bừa một người cho cháu, bảo cháu gả cho ai thì gả cho người đó. Hoặc là tự cháu chọn lấy một người mình thích.”
“Hoặc cậu mua vé xe cho cháu, cháu nhanh chóng về nhà. Con gái lớn như vậy ở nhà cậu, xảy ra chuyện gì cậu không biết nói sao với mẹ cháu.”
Lâm Tịch Tịch hoảng sợ, ngước mắt lên nhìn, vẻ mặt của đoàn trưởng Triệu vô cùng lạnh lùng, là đang nghiêm túc.
Cô ta không thể bị đưa về. Bị đưa về là chẳng còn cơ hội nào nữa.
Cô ta cúi đầu ngẫm nghĩ, khi ngẩng đầu lên nói: “Tài xế Trương tạm được.”
Đoàn trưởng Triệu vui vẻ: “Cháu cũng cảm thấy Tiểu Trương không tệ hả. Tiểu Trương cũng là người phương Bắc giống chúng ta, sau này ăn cơm sẽ không trái khẩu vị. Cậu ta thích ăn bánh cháu rán đấy, hôm nay luôn miệng khen.”