Thập niên: Vợ cũ lót đường hạnh phúc - Chương 177
Cập nhật lúc: 2024-10-13 16:07:38
Lượt xem: 11
Thật kiêu ngạo, bản năng của giống đực khi tìm bạn tình là cố gắng khoe mẽ, bày ra năng lực của bản thân.
Thời đại này “Biết lái xe” đúng là năng lực rất giỏi, hiếm ai biết. Cho dù có phải ở trong quân đội hay không, nghề lái xe cũng là nghề rất có thể diện.
Ở thời đại này Tiểu Trương chính là nam thanh niên chất lượng tốt, giống như Lâm Tịch Tịch là nữ thanh niên chất lượng tốt.
Đào Hố Không Lấp team
Thật ra Lâm Tịch Tịch không nghĩ nhiều vậy. Bởi vì đến những năm chín mươi, nghề lái xe không còn giá trị như vậy nữa, chỉ là một nghề nghiệp bình thường. Ở trong mắt Lâm Tịch Tịch, Tiểu Trương chẳng là cái thá gì. Hiện giờ không thể so sánh nổi với Nghiêm Lỗi đang là đoàn trưởng, sau này càng không thể so sánh.
Tiểu Trương chỉ là một người cung cấp thông tin quan trọng trong mắt cô ta.
Tiếc là chưa đi được mấy bước đã đến nhà đoàn trưởng Triệu, hơn nữa Anh Tử chạy ra thấy cô ta thì kêu lên: “Chị, mẹ em tìm chị đấy!”
Hiện giờ chưa quen thuộc với Tiểu Trương, không tiện mở miệng, Lâm Tịch Tịch chỉ có thể chờ về sau hỏi lại.
Trở lại nhà họ Triệu, chị Dương giơ muôi nấu lên hỏi: “Cháu đi đâu… Ơ, Tiểu Trương đến rồi à, ngồi đi Tiểu Trương, ngồi đây, ngồi đây.”
“Tịch Tịch, mau rót nước cho Tiểu Trương.”
Lâm Tịch Tịch bưng nước cho Tiểu Trương, Tiểu Trương cười hì hì nhận lấy mới ngồi xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-vo-cu-lot-duong-hanh-phuc/chuong-177.html.]
Chị Dương thấy vậy thầm biết. Tịch Tịch nhà chị ta hiền lành lại xinh đẹp, lý lịch lại tốt, cô gái như vậy rất được bộ đội hoan nghênh.
Chị ta mỉm cười nói với Lâm Tịch Tịch: “Cháu đừng vào bếp, cháu ở trong sân làm bánh rán, tiện thể bưng trà rót nước.”
Trong sân nhà họ Triệu còn có một cái bếp ngoài trời, hôm nay cố ý để lại cho Lâm Tịch Tịch trổ tài làm bánh rán ở trước mặt mọi người.
Lâm Tịch Tịch chỉ lo kéo gần quan hệ với Tiểu Trương, đúng lúc có thể ở lại trong sân vừa rán bánh vừa nói chuyện với Tiểu Trương.
Tiểu Trương nói: “Cậu cô ở trong doanh trại khoe cô làm bánh rán rất ngon.”
Tiểu Trương còn nói: “Tôi ăn rồi, ngon thật.”
Lâm Tịch Tịch không hiểu: “Anh đã từng ăn bánh tôi rán?”
Tiểu Trương nói: “Ba ngày trước, cô đưa cho đoàn trưởng Nghiêm, đoàn trưởng Nghiêm đưa cho chúng tôi ăn hết, tất cả mọi người đều khen ngon.”
Giờ Lâm Tịch Tịch mới biết bánh mình tặng hôm đó uổng công. Đoàn trưởng Triệu cầm cặp lồng không về, cô ta còn tưởng rằng Nghiêm Lỗi ăn bánh, hóa ra bị những người này ăn.
Lâm Tịch Tịch tức nghẹn họng, quay đầu không nói chuyện nữa.