Thập niên: Vợ cũ lót đường hạnh phúc - Chương 169
Cập nhật lúc: 2024-10-13 16:03:10
Lượt xem: 12
Cả hai người đều cởi áo, da thịt hoàn toàn dính sát vào nhau. Hôm qua, hôm kia đều như vậy.
Kiều Vi đột nhiên nhận ra: "Khao khát da thịt à?"
"Cái gì?" Anh không hiểu.
"Là thế này..." Kiều Vi hỏi: "Lúc nhỏ bố anh hay những người khác trong nhà anh có thường ôm anh không?"
"Không."
"Vậy có thơm anh không?"
"Có ai tự dưng đi thơm trẻ con đâu?"
"Đấy chính là khao khát da thịt đó." Kiều Vi nói: "Con người có bản năng cần được an ủi. Thời thơ ấu, việc bố mẹ thường làm là ôm hôn con cái, hoặc ít nhất là xoa đầu, nựng má, những hành động đó có thể thỏa mãn nhu cầu được an ủi này. Sau khi trưởng thành, vợ chồng sẽ hỗ trợ lẫn nhau bằng cách hôn môi, ôm ấp, vuốt ve và... sinh hoạt vợ chồng."
"Những đứa trẻ lúc nhỏ ít được bố mẹ ôm ấp thì lớn lên nhu cầu được an ủi sẽ cao hơn người khác. Nhu cầu này được gọi là khao khát da thịt."
"Hóa ra là thế, em biết nhiều thứ thật." Nghiêm Lỗi nói.
Anh ngừng một chút, khẽ nỉ non: "Thì ra là vậy sao."
Anh bỗng nhiên ôm chặt Kiều Vi, rất chặt, nhưng không nói lời nào.
Kiều Vi hiểu anh.
Cô đã đọc tiểu thuyết rồi, Nghiêm Lỗi lớn lên ở nông thôn, những đứa trẻ còn sống đều là những đứa còn sót lại sau cái chết. Làm gì có chuyện người lớn ôm hôn chúng, tất cả đều tự sinh tự diệt, mặc kệ chúng trưởng thành.
Tệ hơn nữa là nhu cầu của Nghiêm Lỗi cũng không được thỏa mãn trong hôn nhân, mà còn chuyển biến xấu hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-vo-cu-lot-duong-hanh-phuc/chuong-169.html.]
Anh ôm chặt lấy cô, không nói gì nữa.
Nhưng lại như đang nói rất nhiều thứ.
Anh oán trách cô.
Trách cô sao không hôn anh sớm hơn, sao không ôm lấy anh sớm hơn.
Nếu cô hiểu hết mọi thứ, sao cô lại đối xử với anh như thế.
Kiều Vi nhẹ nhàng thở dài, không biết nên làm gì.
Cô ôm chặt lấy anh.
Thậm chí cô còn cuốn lấy chân anh, dùng hết sức ôm lấy anh.
Đào Hố Không Lấp team
Trong bóng tối, cô nghe tiếng thở ra đầy dễ chịu của người đàn ông.
Lát sau, giọng nói của Nghiêm Lỗi đột nhiên vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Anh nói: “Kiều Vi…”
Nhưng ngay sau đó anh lại nói: “Thôi, không có gì.”
Kiều Vi đá anh: “Nói!”
Lúc này Nghiêm Lỗi mới nói: “Anh thấy mùi xà phòng khó ngửi.”
“Đương nhiên khó ngửi, dù sao cũng là xà phòng.” Kiều Vi đồng ý.
Nhưng không có cách nào, hiện tại xà phòng đã là đồ tốt nhất. Kiều Vi nhớ rõ trong nguyên tác, vào những năm bảy mươi, với tư cách là vợ của Nghiêm Lỗi, Lâm Tịch Tịch là một trong những người đầu tiên dùng xà phòng thơm ở chỗ họ.