Thập niên: Vợ cũ lót đường hạnh phúc - Chương 166
Cập nhật lúc: 2024-10-13 16:02:32
Lượt xem: 24
"Dính bụi bếp sao?" Cô nhìn chân mình mãi vẫn không thấy gì, nên nhấc áo sơ mi lên nhìn đùi mình, vẫn không thấy: "Đâu có đâu? Dính ở đâu vậy?"
Nghiêm Lỗi ho một tiếng, treo bồn tắm lên tường: "Không có, không bị dính đâu."
Kiều Vi lẩm bẩm: "Vậy anh nhìn em chằm chằm làm gì?"
Hai người đều đứng dưới hiên nhà, cô muốn chen qua người anh xuống bếp lấy cơm.
Nghiêm Lỗi liếc bàn cơm một chút, Nghiêm Tương đang xếp các đĩa thức ăn cho ngay ngắn, anh nói bằng âm lượng đứa trẻ không thể nghe thấy: "Chân của em đẹp lắm."
Kiều Vi suýt thì sặc nước bọt của mình. Lời khen này thật là... chất phác.
Điều buồn cười hơn là Nghiêm Lỗi khen xong rồi không dám nhìn vào mắt cô, chỉ dám nhìn ra xa.
Kiều Vi xoay người thực hiện kabedon với anh.
"Nếu anh thấy đẹp như vậy thì khen lớn hơn chút nữa đi." Cô nói: "Cứ lén lút vậy y như ăn trộm."
Nghiêm Lỗi liếc Nghiêm Tương, khẽ nói: "Còn con trai đang đứng đây, lỡ như nó nghe rồi bắt chước theo thì biết làm sao bây giờ?"
"Cứ cho nó bắt chước." Kiều Vi không thèm để ý: "Cha nào con nấy mà."
"Phải cho nó bắt chước bố nó khen mẹ nó thế nào, vậy thì sau này nó mới biết cách khen vợ mình, làm vợ mình hài lòng như làm mẹ nó hài lòng vậy đó."
Nghiêm Lỗi nháy mắt mấy cái.
Kiều Vi buông tay chặn tường ra, mỉm cười liếc xéo anh, sau đó quay người đi vào bếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-vo-cu-lot-duong-hanh-phuc/chuong-166.html.]
Nghiêm Lỗi đi ra hiên nhà, chống nạnh nhìn ngoài sân, không biết vì sao tim anh đập hơi nhanh, cảm giác kỳ lạ không nói nên lời.
Không lâu sau, Kiều Vi bưng cơm đi ra, Nghiêm Lỗi bước đến muốn nhận lấy. Kiều Vi nói: "Anh đi lấy đũa đi."
Đào Hố Không Lấp team
Nghiêm Lỗi vào bếp lấy đũa, một nhà ba người ngồi trong sân. Mùi đồ ăn tràn ngập không khí, khói trắng của nhang muỗi lượn lờ chung quanh.
Nghiêm Lỗi nuốt cơm trong miệng xuống, nhìn Kiều Vi. Kiều Vi cũng liếc nhìn anh.
Nghiêm Lỗi lại liếc nhìn Nghiêm Tương. Nghiêm Tương đang cặm cụi ăn cơm.
Nghiêm Lỗi dừng đũa: "Tương Tương!"
Nghiêm Tương giương mắt: "Dạ?"
"Mẹ con có đẹp không?" Nghiêm Lỗi cười híp mắt hỏi.
Khóe miệng Nghiêm Tương còn dính hạt cơm, nói mà không hề suy nghĩ: "Đẹp ạ!"
Nghiêm Lỗi nói: "Vậy con phải khen mẹ to vào, đừng nói nhỏ với bố."
Nghiêm Tương rất nghe lời, nghe vậy lập tức nói to: "Mẹ ơi, mẹ đẹp quá!"
Kiều Vi cười đến mức che miệng mới không bị sặc: "Mẹ biết rồi, cảm ơn con yêu!"
Nói xong, cô mỉm cười nhìn Nghiêm Lỗi.
Nghiêm Lỗi nghiêm túc dạy dỗ Nghiêm Tương: "Sau này nếu con thấy mẹ xinh đẹp thì phải khen to vào. Mẹ con thích được khen, nếu được khen mẹ con sẽ rất vui."