Thập niên: Vợ cũ lót đường hạnh phúc - Chương 148
Cập nhật lúc: 2024-10-08 18:00:18
Lượt xem: 18
Đặc biệt là bây giờ tâm trạng cô ta rất tệ, lúc kéo không kiểm soát được sức lực, làm bé Năm lảo đảo.
Lúc đến là bế bé Năm, lúc về thì vừa kéo vừa lôi.
Ba chữ "mẹ kế tốt" được nhấn mạnh nhiều lần trong nguyên tác đã xuất hiện vết nứt vào lúc này. Nếu không có đủ lợi ích thúc đẩy, thì sẽ không có động lực để duy trì bộ mặt yêu thương trẻ con.
Kiều Vi tiễn cô ta ra cửa, ngay cả nụ cười giả tạo trên mặt cũng nhạt đi.
Đợi Lâm Tịch Tịch đi rồi, cô mới đi đóng cổng lại.
Quay người lại thấy Nghiêm Tương vẫn bưng bát nước đường ngồi trên ghế. Đợi Kiều Vi đi tới, cậu bé nói: "Mẹ ơi, chị Lâm đáng sợ quá."
Tuy Nghiêm Tương còn nhỏ nhưng lại rất tinh tế và nhạy cảm. Lâm Tịch Tịch vô tình làm sụp đổ hình tượng "yêu trẻ con" của mình, cậu bé lập tức nhận ra.
Đào Hố Không Lấp team
Vì vậy, sau này dưới sự "thương yêu" của mẹ kế, cậu bé mới trở thành một thiếu niên ít nói như vậy.
Kiều Vi đau lòng.
Cô ngồi xổm xuống xoa đầu Nghiêm Tương: "Đừng sợ, dù sao cũng là người nhà khác."
Cơ thể nhỏ bé của Nghiêm Tương lập tức thả lỏng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-vo-cu-lot-duong-hanh-phuc/chuong-148.html.]
Kiều Vi lại xoa đầu cậu bé.
Lâm Tịch Tịch không những không dò hỏi được thông tin mà cô ta muốn biết từ Kiều Vi, còn bị đưa ra rất nhiều lời khuyên tìm đối tượng.
Phiền phức thật, tìm đối tượng gì chứ. Cô ta chỉ muốn lấy Nghiêm Lỗi. Ai sánh được với Nghiêm Lỗi chứ.
Bọn họ đều không biết tương lai Nghiêm Lỗi sẽ trở thành quan to cỡ nào.
Lâm Tịch Tịch không ngờ cậu của cô ta là đoàn trưởng Triệu đã sắp xếp cho cô ta đi xem mắt.
Ăn cơm tối xong, đoàn trưởng Triệu lén nói với vợ: "Tối thứ bảy tuần này, anh sẽ sắp xếp. Em nhớ trang điểm cho Tịch Tịch một chút."
Tại sao lại phải trang điểm, vì Lâm Tịch Tịch là người nhà quê, quần áo của cô ta đều mang từ quê lên. Mặc dù cô ta trẻ đẹp, mặc bao tải cũng đẹp, nhưng trong những dịp trang trọng như xem mắt, đoàn trưởng Triệu vẫn muốn cô ta mặc đẹp hơn một chút.
Dù sao đây cũng là cháu gái ruột của mình.
Anh ta nói: "Hay là mua cho nó một chiếc váy liền?"
Chị Dương giơ tay đánh vào cánh tay anh ta một cái, trách móc: "Tiền để đốt à, đâu có nhiều phiếu vải thế, quần áo của Quân Quân, bé Năm còn phải vá lại."
Đoàn trưởng Triệu cũng khó xử, không phải là không mua nổi, mà là phiếu vải quá khan hiếm. Nhà anh ta đông con, rất tốn vải. Anh ta thường phải tìm cách kiếm phiếu vải khắp nơi.