Thập niên: Vợ cũ lót đường hạnh phúc - Chương 120
Cập nhật lúc: 2024-10-07 23:34:26
Lượt xem: 30
Kiều Vi đi rồi Nghiêm Lỗi mới không nhịn được nở nụ cười, vừa cười vừa lắc đầu.
Cô ấy đúng là, không muốn làm việc nhà mà còn có thể ngụy biện được đến mức này.
Nhưng cảm giác này thật tuyệt vời, sau mấy năm kết hôn, cuối cùng Nghiêm Lỗi cũng có cảm giác được sống chung với một người bình thường.
Rửa mấy cái chén thôi ấy mà, có là gì đâu, rửa thôi.
Hũ đào đông lạnh rất mát.
Chạng vạng, cả nhà cùng ngồi ngoài sân vừa nghe tiếng côn trùng kêu vừa ăn đào trong hũ, cực kỳ thoải mái dễ chịu.
Nhưng nước đường trong hũ ngọt quá, nếu ở đời sau thì Kiều Vi không bao giờ uống loại nước này, nhưng bây giờ thế giới thay đổi rồi, không thể lãng phí được.
Cô đổ nước đường ra chén, chia cho mỗi người một chén để uống.
Đào Hố Không Lấp team
Đừng nói là nước đường, đến bình thủy tinh cũng không được vứt đi, rửa sạch bình là có thể dùng làm cốc uống nước hoặc bình đựng đồ rồi.
Thời đại này không thể lãng phí bất cứ thứ gì, dù là thứ bản thân mình không cần nữa như quần áo cũ, giày cũ, cũng có thể đưa cho người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-vo-cu-lot-duong-hanh-phuc/chuong-120.html.]
Những bộ quần áo cũ rách nát đến mức không thể mặc nữa sẽ được thu về để tái chế thành vải bố. Vải bố khó mặc nhưng lại rất tiện, hơn nữa cũng không cần phiếu vải. Vì thế mà vẫn có rất nhiều người chịu mua vải bố làm quần áo để mặc.
Ngay cả Kiều Vi, một người đến từ xã hội có vật phẩm phong phú cũng phải nhập gia tùy tục.
Hơn nữa vào mùa đông thì các loại đồ ăn có thể sẽ ít hơn nữa. Cô từng nghe mẹ kể rằng lúc nhỏ phải ăn cải thảo dự trữ cả một mùa đông. Cô rửa sạch lọ đựng đào, vẩy vẩy nước: "Lát nữa đi mua cà chua, chúng ta làm một ít sốt cà chua nhé."
Phải chuẩn bị chu đáo cho mùa đông sắp tới mới được.
Nghiêm Lỗi nói: "Được."
Kiều Vi phơi chiếc lọ và nắp trên bàn nhỏ.
"Này." Cô đá đá ghế tựa của Nghiêm Lỗi: "Ghế tựa này có kiểu lớn không, cái kiểu mà có thể nửa nằm ấy. Nếu có thì anh làm cho em một cái cỡ lớn đi, có thể kèm theo ghế nhỏ thì càng tốt, để em gác chân."
Chiếc ghế Nghiêm Lỗi ngồi là một chiếc ghế tre nhỏ, ghế cao ngang đầu gối, lưng ghế có thể dựa nghiêng, thường thấy ở quê hoặc trong các bộ phim cận đại. Đời sau không còn thấy những chiếc ghế như thế trong các thành phố lớn nữa.
Hai ngày nay Kiều Vi ngồi ghế này cảm thấy rất thoải mái, muốn có một cái lớn hơn, hay nói thẳng ra là cô muốn một chiếc ghế nằm.