Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên: Vợ cũ lót đường hạnh phúc - Chương 115

Cập nhật lúc: 2024-10-07 23:32:45
Lượt xem: 16

Thời kì không có tủ lạnh, chỉ có thể dùng nước lạnh. Kiều Vi lấy hũ ngâm trong thùng nước, nước giếng khoan là nước ngầm, lạnh buốt.

Nghiêm Tương kéo Nghiêm Lỗi nhìn cái hũ trong thùng nước, sau đó dẫn anh đi xem ba lọ khác trong tủ. Đôi với trẻ con, lúc có đồ hộp là lúc hạnh phúc nhất.

Nhà cậu bé có bốn lọ, vậy là hạnh phúc nhân bốn rồi.

Nghiêm Lỗi cười vỗ đầu Nghiêm Tương, bảo cậu bé đi chơi. Anh vào phòng cởi đồng phục ra, lúc ra ngoài thấy trên mái hiên đang treo đôi giày nhựa.

Đào Hố Không Lấp team

Anh đến phòng bếp, quả nhiên Kiều Vi đang xào thức ăn.

Tay anh đút túi quần, dựa cửa nhìn cô.

Kiều Vi lắc nồi, quay đầu thấy anh thì cười: “Về rồi à.”

Như vậy rất tốt, cán bộ bọn họ có xe đưa đón, tan làm đúng giờ, cũng không có việc phải tăng ca.

Nghiêm Lỗi hỏi cô: “Sao em lại lấy được bốn lọ đồ hộp thế?”

“Ở hợp tác xã cung tiêu, chiều qua bọn họ vừa lấy hai thùng đồ hộp, sáng nay mới bày. Đúng lúc em đi ngang qua trông thấy, người khác còn chưa biết đâu.” Kiều Vi vung vẩy xẻng thức ăn: “Em nhanh như chớp lấy luôn bốn lọ.”

Nghiêm Lỗi không tin: “Sao người ta lại đồng ý bán cho em?”

Kiều Vi nói: “Con trai nhà anh ta muốn mua đôi giày nhựa, nhưng không có phiếu công nghiệp, nên em cho anh ta một phiếu, không sao chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-vo-cu-lot-duong-hanh-phuc/chuong-115.html.]

Cô quay đầu nhìn anh. Dù sao hình như ở đây khó kiếm được phiếu công nghiệp, nếu như anh nói không được, sau này cô sẽ không làm thế nữa.

Nhưng Nghiêm Lỗi không phủ nhận cách làm của cô, ngược lại dùng ánh mắt khác thường quan sát cô: “Được chứ, có tiến bộ.”

Kiều Vi hỏi: “Vậy em được sử dụng phiếu công nghiệp đúng không?”

“Dùng đi! Nhà chúng ta không thiếu.” Nghiêm Lỗi khẳng định, dừng một chút lại nói: “Nếu thiếu thì em nói với anh.”

Trong mắt Kiều Vi ngập ý cười.

Có vẻ Nghiêm Lỗi rất thích nói câu “Thiếu gì em nói với anh.” Nói thế cũng không phải khoe khoang, nhưng ở thời đại này, bản chất của nó giống như tổng tài bá đạo mua mua mua trong tiểu thuyết ngôn tình.

“Hôm nay em mua một đôi giày nhựa, tốn một phiếu công nghiệp.” Cô nói: “Một ngày tiêu hai phiếu công nghiệp.”

Mắt cô tròn, lại nhìn anh chằm chằm, dường như đang bất an vì một ngày dùng hai tờ phiếu công nghiệp.

Sống lưng Nghiêm Lỗi thẳng tắp: “Cái này là dùng để mua, nếu không dùng chẳng lẽ giữ lại sinh thằng cu? Em muốn mua gì thì mua.”

Người này thật biết dỗ.

Kiều Vi nhịn cười: “Được.”

Nghiêm Lỗi nhớ đến mới hỏi: “Mua giày nhựa làm gì? Sao em không chờ vào thành phố mua đôi giày da. Đôi giày da kia của em cũ rồi mà?”

Loading...