Thập niên: Vợ cũ lót đường hạnh phúc - Chương 109
Cập nhật lúc: 2024-10-07 23:30:56
Lượt xem: 17
Không tin không bắt được dạ dày của người đàn ông kia.
Hãy xem Lâm Tịch Tịch này biểu diễn đủ loại chiêu trò, xoay chuyển tình thế những năm sáu mươi!
Nhưng đầu tiên, vợ anh không chết, muốn làm vợ của anh phải nghĩ cách để cho anh ly hôn trước.
Cán bộ ly hôn không phải là việc nhỏ, trên tổ chức sẽ vặn hỏi. Không thể để chuyện này ảnh hưởng đến đường làm quan lớn trong tương lai của anh.
Nhất định phải là lỗi của người vợ đầu kia của anh.
Phải làm thế nào mới có thể tìm được chứng cứ cô bỏ nhà theo trai đây?
“Muốn ăn nữa!” Hoa Tử ăn xong kêu to: “Mẹ! Con muốn ăn nữa!”
Chị Dương nói: “Chờ đấy.”
Chị ta vào phòng bếp, đảo mắt lại đi ra: “Sao lại không còn nhỉ?”
Hơi khó hiểu, buổi sáng chị ta nhìn qua, có lẽ đủ chứ.
Lâm Tịch Tịch căng thẳng.
Đào Hố Không Lấp team
Cô ta muốn rán nhiều một chút, nhưng niên đại này không thể so sánh với niên đại tám mươi chín mươi, gạo này mì này đều được cân đong. Buổi sáng khi làm bánh rán, mợ của cô ta ở bên cạnh nhìn xem, cô ta định múc nhiều thêm một bát mì, mợ lại ra sức nói: “Đủ rồi, đủ rồi.”
Làm hại cô ta không thể rán nhiều hơn. Lấy một ít cho Nghiêm Lỗi, dĩ nhiên bánh còn thừa lại không đủ ăn. Thằng nhóc choai choai có thể ăn bằng bố nó.
Lâm Tịch Tịch vội nói: “Cậu ăn không ít đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-vo-cu-lot-duong-hanh-phuc/chuong-109.html.]
“Lão già khốn khiếp!” Chị Dương mắng: “Cũng không biết để lại một ít cho con.”
Nghiêm Lỗi chờ ở giao lộ một lúc, ba người khác cũng đi tới. Khi xe đến, đoàn trưởng Triệu chạy bộ tới. Năm cán bộ đều đến đủ, cùng lên một chiếc xe.
Ngồi lên xe, Nghiêm Lỗi còn chưa kịp nói chuyện với đoàn trưởng Triệu, đoàn trưởng Mã đã hít mũi: “Mùi gì vậy?”
Doanh trưởng Tiết, doanh trưởng Vương cũng nói: “Hình như là mùi bánh.”
Ánh mắt của mọi người đều rơi vào cặp lồng cơm trong tay Nghiêm Lỗi: “Bánh gì vậy, rất thơm.”
Đoàn trưởng Mã sờ bụng: “Ngửi thôi đã đói bụng, tôi còn chưa ăn sáng đây.”
Nghiêm Lỗi đưa tới: “Mời anh ăn.”
Đoàn trưởng Mã vui vẻ: “Vậy tôi không khách sáo.”
Mở nắp ra xem, bánh còn cắt thành từng miếng, cầm cũng tiện. Anh ta cầm một miếng lên há to miệng cắn: “Không tệ!”
Doanh trưởng Tiết, doanh trưởng Vương nhìn thấy anh ta ăn ngon như vậy, không nhịn được mỗi người lấy một miếng: “Tôi cũng lấy một miếng.”
Còn mời cả đoàn trưởng Triệu cùng ăn. Đoàn trưởng Triệu xua tay: “Tôi không cần, tôi ăn rồi.”
Đoàn trưởng Mã vừa ăn vừa khen: “Bánh rán này có trình độ, rất ngon!”
Đoàn trưởng Triệu tiếp tục xua tay: “Ăn ngon cũng không ăn được nữa, buổi sáng tôi ăn bánh hành. Để lại một miếng cho Tiểu Trương. Này, Nghiêm còn chưa ăn đâu.”