Thập niên: Sỹ Quan Mạnh Nhất Bị Mỹ Nhân Mạt Thế Nắm Thóp - Chương 88: Kiếm được 800 lại kiếm thêm 800 nữa
Cập nhật lúc: 2025-12-06 03:45:45
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương Nhạc Vi đang định cúi , lưng mới cong một nửa, xong câu thì cứng đờ mất vài giây mới thẳng dậy nổi, ngơ ngác hỏi: "Cô ?"
"Ừ, thiếu tiền!" Đường Niệm Niệm giải thích qua loa.
Chương Nhạc Vi tự biên tự diễn trong đầu một đống kịch bản, Đường Niệm Niệm càng thêm đồng cảm và kính nể. Bố chồng tương lai ung thư phổi, chắc chắn tốn nhiều tiền chữa trị. Đường Niệm Niệm rõ tiền sẽ như muối bỏ biển mà vẫn nghĩa vô phản cố chữa bệnh cho ông , đây là "yêu ai yêu cả đường " ? Tình yêu vui buồn lẫn lộn trăm năm khó gặp là đây chứ !
" đưa cô 900 đồng , 800 thấp quá."
Chương Nhạc Vi cảm động c.h.ế.t, chủ động tăng thêm một trăm đồng. Dù bố cô cũng thiếu trăm bạc .
Đường Niệm Niệm sâu mắt cô nàng, quả nhiên là một đứa ngốc.
"Cảm ơn."
Cô cảm ơn thật lòng. Hiếm khi gặp đứa ngốc chủ động nâng giá, thái độ của cô cần hơn một chút.
"Trao đổi phương thức liên lạc ."
Đường Niệm Niệm chủ động đề nghị. Chương Nhạc Vi là kiểu " ngốc nhiều tiền", đồ tìm cô .
"Được thôi."
Chương Nhạc Vi sảng khoái đồng ý. Cô và Kim Sóng là hàng xóm tầng tầng . Hơn nữa quan điểm của cô về Đường Niệm Niệm giờ đổi. Người tình cảm kiên trinh với vị hôn phu, Kim Sóng chẳng cửa , còn bán cho cô công việc thế . Cô thấy Đường Niệm Niệm thực , hơn mấy bà chị họ của cô nhiều.
"Công việc bên xưởng máy kéo cô bán cho Kim Sóng hả?" Trên đường , Chương Nhạc Vi hỏi. Hôm nay Kim Sóng đến thi, thấy Đường Niệm Niệm ở đây nên cô đoán ngay.
"Ừ." Đường Niệm Niệm gật đầu.
Chương Nhạc Vi cô đầy thương cảm, nhịn nhắc nhở: "Ung thư phổi khó chữa lắm, cô nhớ giữ chút tiền cho nhé."
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Dù yêu vị hôn phu đến mấy cũng thể tiêu sạch tiền . Mẹ cô thường bảo, tiêu tiền cho thì cứ tẹt ga, tiêu cho đàn ông thì giữ ba phần.
" ."
Đường Niệm Niệm gật đầu. Chương Nhạc Vi cũng nhắc nữa, sợ cô xong đau lòng.
Bố Chương Nhạc Vi chi tiền hào phóng, 900 đồng mặc cả một xu. Làm xong thủ tục, Đường Niệm Niệm chia tay nhà họ Chương, chuẩn về xưởng Hồng Tinh.
"Niệm Niệm, bao giờ cô lên thành phố? Lúc nào lên chúng cùng bách hóa nhé, mới về lô vải lắm đấy!" Chương Nhạc Vi coi Đường Niệm Niệm là bạn , chủ động rủ rê dạo phố.
"Mấy hôm nữa."
Đường Niệm Niệm từ chối, cũng ngày chính xác.
"Cô lên nhớ gọi điện cho đấy nhé!"
Chương Nhạc Vi lưu luyến rời, Đường Niệm Niệm gật đầu đồng ý.
Về đến xưởng Hồng Tinh thì trời sẩm tối. Đường Mãn Ngân tan về đến nhà, đang nhóm bếp lò lầu. Thấy cháu gái, ông vui: "Niệm Niệm ăn cơm ? Xưởng trưởng hỏi cháu đấy."
"Cháu , cho chú !"
Đường Niệm Niệm lấy từ trong gùi một miếng thịt ba bốn cân, bảo Đường Mãn Ngân nấu.
"Cháu tìm chú Võ ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-sy-quan-manh-nhat-bi-my-nhan-mat-the-nam-thop/chuong-88-kiem-duoc-800-lai-kiem-them-800-nua.html.]
Đường Niệm Niệm đoán là lô phôi máy tiện tin tức . Lần xưởng trưởng Võ bảo ba ngày là hàng, kết quả xưởng đóng tàu bên cứ dây dưa mãi.
"Đi , chú thịt kho tàu cho cháu!"
Đường Mãn Ngân híp mắt. Miếng thịt to thế ăn mấy bữa liền.
"Chú Hai, một nửa thôi nhé!"
Đường Niệm Niệm cố ý dặn. Cô mà , chắc chắn chú Hai chỉ dám thái một miếng bé tí.
"Được , một nửa."
Đường Mãn Ngân tuy tiếc nhưng cũng gì, thịt là cháu gái cho, cháu bảo thì .
Xưởng trưởng Võ đang định bảo thư ký Lý hỏi Đường Mãn Ngân xem bao giờ Đường Niệm Niệm lên thành phố thì thấy tiếng cô ngoài cửa: "Chú Võ!"
"Niệm Niệm đến , nhanh lên, chú đang tìm cháu đây!"
Xưởng trưởng Võ vui như mở cờ trong bụng, nhiệt tình mời chào, còn bảo thư ký Lý pha .
"Cháu uống . Chú Võ, lô linh kiện về ? Cho cháu xem bản vẽ."
Đường Niệm Niệm ngăn , yêu cầu xem bản vẽ ngay.
"Về ! Xưởng Tiền Tiến còn định tranh với chú đấy. Hừ, nhiệm vụ đợt bọn họ còn thành mà dám mặt dày tranh. Niệm Niệm, cháu xem bản vẽ , ?"
Xưởng trưởng Võ đắc ý vô cùng, Đường Niệm Niệm với ánh mắt hiền từ như con gái ruột. Từ khi hợp tác với Đường Niệm Niệm, ông nhảy múa đầu xưởng trưởng Tiền bao nhiêu . Hôm qua Cục Công nghiệp họp, Cục trưởng Từ khen ngợi ông mặt bao nhiêu , mặt lão Tiền đen hơn đ.í.t nồi. Lúc ông sướng rên , còn sướng hơn Trư Bát Giới ăn nhân sâm quả. Uất ức bao nhiêu năm, cuối cùng cũng nở mày nở mặt, ha ha!
Đường Niệm Niệm nhận bản vẽ, xem kỹ một lượt gật đầu, giọng chắc nịch: "Được ạ. Có bao nhiêu linh kiện?"
Xưởng trưởng Võ mừng rỡ, báo lượng linh kiện, dè dặt : "Niệm nha đầu, chú lập quân lệnh trạng với cấp , một tuần giao hàng. Bên cháu vấn đề gì ?"
Lô linh kiện vẫn là của xưởng đóng tàu. Họ đang nghiên cứu chế tạo tàu mới, thực nghiệm thất bại nhiều nên tốn nhiều linh kiện, cần gấp. Lãnh đạo hỏi ông giao hàng sớm , ông trong lúc m.á.u nóng dồn lên não vỗ n.g.ự.c đảm bảo một tuần, chắc chắn thành nhiệm vụ đảm bảo chất lượng.
Một là gây ấn tượng với lãnh đạo. Xưởng trưởng Võ năm nay 44 tuổi, ông còn leo cao thêm chút nữa. Hai là nhảy múa đầu xưởng trưởng Tiền thêm vài cái cho lão tức chơi.
xưởng trưởng Võ cũng c.h.é.m gió bừa bãi. Lần Đường Niệm Niệm ba ngày xong, giọng điệu con bé thì vẫn còn dư sức, nên ông tính toán một tuần chắc là .
"Chú Võ, định thời hạn giao hàng chú thương lượng với cháu ."
Đường Niệm Niệm bày tỏ sự hài lòng rõ ràng. Cô quen chơi trò tâm cơ, cứ thẳng thắn là nhất. Cô thích xưởng trưởng Võ tự ý quyết định. Tuy cô thể giao hàng trong một ngày, nhưng bóp c.h.ế.t cái dã tâm bành trướng của ông chú từ trong trứng nước. Hợp tác với xưởng Hồng Tinh thì lấy cô chủ, thứ do cô quyết định.
Xưởng trưởng Võ thót tim, vội hỏi: "Có một tuần gấp quá ?"
C.h.ế.t dở, ông nên thắng lợi nhất thời cho mụ mẫm đầu óc, giờ đây?
"Một tuần thì gấp."
Đường Niệm Niệm khẽ nhíu mày, lời lạnh lẽo hơn cả gió tháng Chạp. Mặt xưởng trưởng Võ xị xuống ngay lập tức, trong đầu hiện lên cảnh tượng lãnh đạo phê bình, xưởng trưởng Tiền nhạo. Kiêu ngạo khiến tụt lùi, hư vinh khiến sa ngã mà!
"Chú Võ lập quân lệnh trạng , dù khó khăn thế nào cháu cũng thành nhiệm vụ trong một tuần. Thế , cháu sẽ cố gắng phối hợp, chỉ là phiền phức chút thôi, giao hàng chắc vấn đề gì lớn."
Đường Niệm Niệm xoay chuyển câu chuyện. Trái tim đang rơi xuống vực thẳm của xưởng trưởng Võ lập tức bay lên tận mây xanh. Ông quệt mồ hôi lạnh trán, cảm động rơi nước mắt. Ánh mắt Đường Niệm Niệm chỉ sự hiền từ mà còn thêm vài phần kiêng nể.
Ngồi ở ghế xưởng trưởng quá lâu, ông quen lệnh cho khác, nhưng con bé Đường Niệm Niệm ban nãy thực sự dọa ông sợ c.h.ế.t khiếp. nghĩ một chút, ông hiểu ngay dụng ý của nó. Một tuần vốn dĩ là giao hàng, chỉ là con bé hài lòng việc ông tự tung tự tác nên mới cố ý nắn gân ông thôi.