Thập niên: Sỹ Quan Mạnh Nhất Bị Mỹ Nhân Mạt Thế Nắm Thóp - Chương 85: Người trong thôn đều ủng hộ Đường Niệm Niệm, không sợ người của quân đội tới

Cập nhật lúc: 2025-12-06 03:18:31
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đường Niệm Niệm nghiến răng ken két, nắm tay cũng cứng . Câu nào cũng dính đến "phân", còn chỉ bụng cô mà , cái miệng bà cụ độc thật!

 

Đường Niệm Niệm lẩm bẩm ba : "Là bà nội nuôi lớn, đánh!"

 

Cô lười để ý đến bà cụ, một nhấc bổng bao tải lên xe, đẩy cửa.

 

"Chị hai!"

 

Cửu Cân cho gà ăn xong, liền chạy theo.

 

Bà cụ Đường cũng đuổi theo, gọi với: "Để bà phơi cho, đừng phiền bác gái Ba mày!"

 

"Bà phơi ngon!"

 

Đường Niệm Niệm thật lòng. Cả cái thôn chỉ bác gái Ba là phơi khoai lang khô sạch sẽ ngon.

 

Mặt bà cụ Đường lập tức đen sì, một lúc lâu mới nghiến răng mắng: "Con ranh con còn dám chê bà mày ? Hồi bé mày ăn khoai lang khô bà phơi ít lắm đấy hử? Bà còn nhai nát bón cho mày đấy!"

 

May mà Đường Niệm Niệm xa nên thấy. Cô cùng Cửu Cân đẩy xe cút kít về phía nhà đại đội trưởng, đường gặp ít dân làng đang bưng bát cơm đường ăn. Người trong thôn thích bưng cơm ngoài ăn, ăn buôn chuyện, cơm lắm.

 

"Niệm nha đầu đẩy cái gì đấy?" Có lớn tiếng hỏi.

 

Mọi xúm . Trên xe ba cái bao tải căng phồng, là cái gì.

 

"Khoai lang ạ, nhờ bác gái Ba phơi khoai khô."

 

Đường Niệm Niệm tuy mặt biểu cảm nhưng giọng điệu lễ phép, hỏi đáp.

 

"Niệm nha đầu mấy hôm nay ?"

 

Mọi thấy là khoai lang thì mất hứng ngay. Quanh năm suốt tháng ăn khoai, đến khoai là nóng ruột. Họ hứng thú với công việc của Đường Niệm Niệm hơn. Nghỉ ở nhà mấy ngày liền, công việc 98 đồng mà nhàn hạ thế ư?

 

"Mai cháu ."

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

Đường Niệm Niệm kiệm lời. Cô tán gẫu với dân làng một lát. Mai xưởng máy kéo thi tuyển, ngày là xưởng máy móc nông nghiệp, còn chỗ Bát hỏi chuyện máy dệt tất và chuyện cái nhà. Lại còn mang t.h.u.ố.c bổ và t.h.u.ố.c men qua chỗ nhà ông Hướng nữa.

 

"Niệm nha đầu, nhà họ Tề bảo là cháu hại Tề Quốc Hoa, quân đội sắp cử về điều tra đấy!" Có nhỏ.

 

Những khác lập tức dỏng tai lên ngóng xem đương sự thế nào.

 

"Nhà họ Tề hươu vượn. Quân đội cứ việc đến điều tra. Cháu lương tháng 98 đồng, việc gì cái chuyện ngu xuẩn ?"

 

Đường Niệm Niệm lạnh, thái độ vô cùng quang minh chính đại.

 

Mọi xong đều gật gù, đúng là đạo lý . Niệm nha đầu giờ lương lậu cao ngất ngưởng, việc gì chấp nhặt với Tề Quốc Hoa? Phàm là chút đầu óc sẽ chuyện dại dột đó.

 

"Tổ tông mười tám đời nhà họ Tề ăn xin bao giờ giữ thể diện. Sống cùng thôn với loại đúng là đen đủi tám đời!"

 

"Nhà họ Tề chắc chắn tống tiền, thật hổ!"

 

"Dương Hồng Linh chắc hối hận c.h.ế.t , ngàn chọn vạn chọn vớ cái thứ như Tề Quốc Hoa!"

 

"Cô cũng chẳng thứ gì, nồi nào úp vung nấy, ngưu tầm ngưu mã tầm mã cả thôi!"

 

...

 

Tiếng bàn tán của dân làng ngày càng lớn, hơn nữa chỗ họ cách nhà họ Tề xa.

 

Tề Quốc Hoa thành phế nhân, quân đội chắc chắn sẽ nhận nữa, cũng chỉ là dân đen như họ thôi, gì mà sợ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-sy-quan-manh-nhat-bi-my-nhan-mat-the-nam-thop/chuong-85-nguoi-trong-thon-deu-ung-ho-duong-niem-niem-khong-so-nguoi-cua-quan-doi-toi.html.]

 

Những lời nhà họ Tề đều thấy hết. Bọn họ đang ăn cơm, bàn là bát canh rau luộc lõng bõng nước, một bát dưa cải hấp dầu đường, ăn rát cả họng. Cơm là cháo khoai lang loãng toẹt, khoai nhiều gạo ít, soi gương .

 

Thức ăn như nhà họ Tề ăn liền mấy ngày, sẽ còn tiếp tục ăn như thế, thậm chí còn tệ hơn. Người trong thôn thấy Tề Quốc Hoa tàn phế liền kéo đến đòi nợ như đòi mạng, lời lẽ cực kỳ khó , họ chỉ còn cách thắt lưng buộc bụng mà trả nợ.

 

Tề Quốc Hoa mặt mày âm trầm, ánh đèn dầu tù mù lúc sáng lúc tối, nghiến chặt răng, trong miệng tanh nồng mùi máu.

 

Đường Niệm Niệm! Hắn sẽ tha cho con khốn !

 

Dương Hồng Linh cúi đầu húp cháo, chua xót trào lên tận cổ. Cô nghĩ mãi thông, tại nông nỗi ? Rõ ràng em họ Tịnh Lan bảo Tề Quốc Hoa là nhân trung long phượng, tiền đồ vô lượng, lời em họ xưa nay linh nghiệm lắm cơ mà, đến lượt Tề Quốc Hoa sai bét thế ?

 

lạnh lùng liếc đàn ông bên cạnh. Khuôn mặt vốn tuấn tú giờ trở nên âm u đáng ghét, vẻ mặt đầy xui xẻo. Cô thể sống cả đời với một phế nhân .

 

Ly hôn!

 

Dương Hồng Linh tính toán kỹ, đợi của quân đội đến, định tội Đường Niệm Niệm xong, bồi thường tiền xong hãy ly hôn, ít nhất cô cũng chia một nửa, giờ mà bỏ thì lỗ quá.

 

Tề Quốc Xuân cũng cúi gằm mặt. Cô ả vốn tưởng đợi trai đề bạt sẽ gả cho cán bộ thành phố, giờ thì tan thành mây khói. Nhà nợ đầm đìa, giờ ả lo bố sẽ gả bán ả lấy tiền sính lễ trả nợ. Những kẻ trả sính lễ cao góa vợ thì cũng là trai ế già khú, ả thèm lấy.

 

Tề Quốc Xuân nghiến răng, ả một bước, tự tìm chồng mà gả cho rảnh nợ.

 

Đường Niệm Niệm và Cửu Cân đến nhà đại đội trưởng. Đường Hồng Hạnh đang giặt quần áo trong sân, vẻ mặt đờ đẫn, thấy họ thì nhếch mép một cái coi như chào. Đối với chuyện Đường Niệm Niệm cứu , Đường Hồng Hạnh chẳng cảm kích mấy, lấy Xuân Vinh thì cô cũng chẳng thiết sống nữa, cứu cô là thừa thãi.

 

Đường Niệm Niệm cũng chẳng thèm để ý, nếu phá đám hậu cung của Liễu Tịnh Lan thì cô lười quản cái thứ ngu ngốc sống c.h.ế.t .

 

"Bác gái Ba ơi!"

 

Đường Niệm Niệm thẳng nhà. Vợ đại đội trưởng đang rửa bát bên bếp, thấy cô thì nhiệt tình lau tay tạp dề: "Niệm nha đầu tới đấy !"

 

"Cháu mang khoai lang sang đây, cả vừng nữa!"

 

Đường Niệm Niệm khiêng ba bao tải khoai , lấy thêm một túi vừng hai ba cân , cô thích rắc nhiều vừng ăn cho thơm.

 

"Cháu ăn hết nhiều thế á?"

 

Bác gái Ba giật . Chỗ ít nhất năm sáu trăm cân, phơi khô cũng còn hơn trăm cân, con bé ăn bao giờ cho hết?

 

"Ăn hết ạ. Bác gái Ba, tiền công của bác đây."

 

Đường Niệm Niệm rút một tờ Đại đoàn kết (tờ 10 đồng), đưa sang. Phơi khoai lang tốn công tốn sức, mười đồng là xứng đáng.

 

"Không cần nhiều thế , đưa một đồng là ."

 

Bác gái Ba hoảng hốt. Mười đồng tiền mua mấy trăm cân khoai lang chứ, con bé tiêu tiền thoáng quá. Thảo nào thím Hai (bà cụ Đường) cứ bảo tay con Niệm còn lỏng hơn chân gà, đúng là đứa con phá sản. Nói chẳng sai tí nào.

 

"Bác phơi ngon cho cháu là ."

 

Đường Niệm Niệm nhét tiền túi bác gái Ba, kéo Cửu Cân thẳng. Cô thiếu tiền, chỉ ăn ngon thôi.

 

Bác gái Ba đuổi theo nhưng hai đứa chạy xa. Bà dở dở tờ mười đồng tay, vui vẻ cất , định bụng mai sẽ bắt tay ngay. Mấy hôm nay nắng , luộc khoai lên, thái lát, rải nia phơi, thỉnh thoảng lật mặt, còn hun khói ngải cứu để đuổi sâu, sâu mà bò thì ăn đau bụng c.h.ế.t.

 

Bác gái Ba là kỹ tính, đồ ăn sạch ngon nhưng tốn nhiều công sức, thường ai kiên nhẫn như bà.

 

Bà liếc đứa con gái mặt như đưa đám đang giặt quần áo ngoài sân, tâm trạng lành bay biến sạch, nhịn thở dài. Trước Hồng Hạnh đường ai cũng khen, con Niệm ai cũng ghét, giờ thì đảo ngược . Niệm nha đầu lương tháng 98 đồng, đối nhân xử thế cũng hiểu chuyện hơn, còn con gái bà đầu óc như rót nước, thằng con địa chủ mê hoặc đến mức quỷ quỷ.

 

Haizz!

 

Bác gái Ba chán chẳng buồn chuyện với con gái, tình thương dành cho nó giờ cũng nhạt nhiều. Vì một thằng con địa chủ mà bỏ cả cha em, nó bà quá thất vọng.

 

 

Loading...