Thập niên: Sỹ Quan Mạnh Nhất Bị Mỹ Nhân Mạt Thế Nắm Thóp - Chương 84: Lương một trăm ba, Võ Đại Lang cũng thành đẹp trai

Cập nhật lúc: 2025-12-06 03:18:30
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Thì gặp, cũng giống hồi bé thôi, chẳng đổi mấy." Đường Niệm Niệm giải thích qua quýt.

 

Người nhà họ Đường hẹn mà cùng nhớ hình ảnh thằng Sói con đen nhẻm, gầy gò thấp bé năm nào, biểu tình mặt ai nấy đều trở nên khó tả. Nếu vẫn giữ nguyên cái bộ dạng đó thì thật lòng, còn kém xa Tề Quốc Hoa, đến cái thằng bốn mắt cũng bằng.

 

"Niệm Niệm, nó thật sự đổi chút nào ?" Bà cụ Đường từ bỏ ý định hỏi . Lớn thì cũng khác chút chứ? Ít nhất cũng cao lên chứ nhỉ?

 

Đường Niệm Niệm ngẫm nghĩ : "Cao lên , cao bằng cái khung cửa ."

 

Bà cụ Đường thở phào nhẹ nhõm. Cao bằng cái cửa là , nhưng bà nghĩ đến một vấn đề khác. Tuy cao lên, nhưng cái mặt đen sì lì lợm vẫn y nguyên ? Bà nhớ thằng Sói con trông mặt mũi u ám lắm, dọa . Bà liếc trộm Đường Niệm Niệm, trong lòng thắc mắc con bé trúng điểm gì ở thằng đó?

 

"Tuy xí một tí, nhưng một tháng kiếm một trăm ba mươi đồng đấy!" Từ Kim Phượng cảm thán.

 

Một tháng kiếm một trăm ba mươi đồng thì cho dù là Võ Đại Lang xí cũng thành thanh tú trai hết, bà chê.

 

Bà cụ Đường lập tức thông suốt. , lương một trăm ba mươi đồng cơ mà, cả công xã đốt đuốc tìm . Nghĩ , hình ảnh thằng Sói con đen thui trong đầu bà bỗng trở nên sáng sủa trai hẳn, bà còn cảm thấy mắt của Đường Niệm Niệm , hơn đứt con Đường Ngũ Cân ngu ngốc .

 

Khóe miệng Đường Niệm Niệm giật giật. Thẩm Kiêu tuy đen một chút nhưng tuyệt đối liên quan gì đến chữ . cô cũng chẳng buồn giải thích, dẫn Thẩm Kiêu về mắt là họ ngay thôi.

 

"Thế nhà thằng Thẩm Kiêu còn những ai? Quê nó ở Bắc Kinh đúng ?" Bà cụ Đường vẫn còn chút lo lắng.

 

Năm đó xe từ Bắc Kinh đến đón Thẩm Kiêu , chẳng thấy mặt mũi nhà họ Thẩm , chỉ hai mặc quân phục xưng là thuộc hạ của bố Thẩm Kiêu. Lúc bà cụ Đường cảm thấy nhà họ Thẩm chẳng . Con trai ruột lưu lạc chịu khổ bao nhiêu năm, suýt c.h.ế.t đói, khó khăn lắm mới tìm mà bố còn thèm dành thời gian đến đón, rõ ràng là thích đứa con .

 

Bà cụ kịch, thừa mấy gia đình quyền quý nhiều quy tắc, đấu đá cũng nhiều, tâm cơ đó sống nổi. Bà lo cháu gái gả cho Thẩm Kiêu, cái con bé thiếu tâm nhãn sợ là đấu đám nhà họ Thẩm.

 

"Thẩm Kiêu về nhà sống, quan hệ với gia đình, mấy năm nay ở Thượng Hải." Đường Niệm Niệm tâm tư của bà nội, trong lòng ấm áp. Cô thì chẳng sợ gì đám nhà họ Thẩm, hơn nữa cô chắc chắn sẽ Bắc Kinh, món nợ cũ cần tính toán sòng phẳng.

 

Bà cụ Đường vẫn yên tâm. Chỉ cần Thẩm Kiêu là con trai nhà họ Thẩm thì thoát quan hệ, cháu gái gả qua đó cũng coi như nhà họ Thẩm, dễ bố chồng và bề bắt nạt.

 

"Thế bao giờ thằng Sói con... thằng Thẩm đến nhà ?"

 

Bà cụ Đường gặp mặt thằng Sói con một . Niệm Niệm còn nhỏ, thấu lòng đàn ông, bà nhiều , liếc mắt là quỷ.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

"Anh đang nhiệm vụ, xong việc sẽ tới."

 

Đường Niệm Niệm trả lời nghiêm túc. Hai hôm cô mới gọi điện cho Thẩm Kiêu, bảo một nhiệm vụ ngắn hạn, nhiều nhất là một tuần, xong sẽ mấy ngày nghỉ phép để về thôn Đường thăm gia đình cô.

 

"Thằng Thẩm nhiệm vụ nguy hiểm ?"

 

Bà cụ Đường nhíu mày. Công việc của thằng Sói con cứ thấy ghê ghê. Nếu nguy hiểm quá thì thà tìm đứa nào công việc bình thường còn hơn. Lương một trăm ba thì sướng tai đấy, nhưng là lấy mạng đổi tiền, lỡ thằng Sói con xảy chuyện gì... con Niệm chả thành quả phụ .

 

Phui phui phui... Đại cát đại lợi, bình an vô sự!

 

Bà cụ Đường giật , hối hận tự tát mồm, liên tục lẩm bẩm trong lòng: "Lời lành đồn xa, lời gở đừng linh, ông trời ơi ông điếc , ông chẳng thấy gì nhé!"

 

"Không nguy hiểm lắm ạ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-sy-quan-manh-nhat-bi-my-nhan-mat-the-nam-thop/chuong-84-luong-mot-tram-ba-vo-dai-lang-cung-thanh-dep-trai.html.]

Biểu cảm của Đường Niệm Niệm thản nhiên, giọng điệu bình tĩnh. Nghe cô về công việc của Thẩm Kiêu cứ như chuyện chợ buổi sáng . Thẩm Kiêu mỗi nhiệm vụ đều cửu t.ử nhất sinh, thuộc loại công việc rủi ro cao, nhưng cái thể cho bà cụ , chỉ tổ nhà lo lắng chứ chẳng tích sự gì. Hơn nữa linh tuyền của cô hộ thể, cộng thêm thủ cực của Thẩm Kiêu, độ nguy hiểm giảm nhiều.

 

"Thế thì ."

 

Bà cụ Đường thở phào. Ấn tượng về Thẩm Kiêu lên ít. Công việc định, lương cao ngất ngưởng, trai như thế dù xí một tí thì cũng miễn cưỡng xứng với con Niệm nhà bà.

 

"Đều đực đấy gì? Không việc ? Ngồi chờ bà già há miệng chờ sung chắc? Thằng cả dọn chuồng lợn, Kim Phượng giặt quần áo , giặt nó mốc meo đấy, Cửu Cân cho gà ăn!"

 

Hỏi xong hết chuyện, bà cụ Đường bắt đầu ngứa mắt, phát huy uy quyền. Con trai, con dâu, cháu gái đều mắng một lượt. Ăn no ườn đấy, cái nhà bà trông coi thì sớm muộn cũng tan hoang!

 

Vợ chồng Đường Mãn Kim và Cửu Cân nhanh chóng dậy, ai việc nấy. Bà cụ cũng rảnh rỗi, dọn dẹp bát đũa mang rửa, miệng vẫn quên càm ràm Đường Niệm Niệm: "Không việc gì thì phòng mà , đừng lù lù mặt bà ngứa cả mắt!"

 

"Cháu sang nhà bác Ba đây!"

 

Đường Niệm Niệm tự động lờ những lời độc địa của bà cụ. Bà nội cô rõ ràng là tâm , nhưng lời cứ như tẩm t.h.u.ố.c độc, thể g.i.ế.c c.h.ế.t cả một con voi.

 

"Trời tối còn ?"

 

Bà cụ Đường cảnh giác. Bà cháu gái sang nhà đại đội trưởng, vì nhà đó con Đường Hồng Hạnh đầu óc bình thường. Tuy bà câu "gần mực thì đen, gần đèn thì sáng", nhưng bà "gần cứt thì thối". Con Đường Hồng Hạnh đầu chứa bã đậu, chẳng khá hơn con Đường Ngũ Cân là bao, thể để con Niệm giao du với loại ngu dốt đó.

 

"Nhờ bác gái Ba phơi khoai lang khô."

 

Đường Niệm Niệm khiêng từ trong phòng ba bao tải khoai lang, đều lấy từ trong gian , loại khoai ruột vàng bở ngọt, cô thích ăn loại khoai trắng khô bở như bột, ăn một củ uống ba chai nước.

 

"Mày lấy lắm khoai thế?"

 

Mắt bà cụ Đường sáng lên. Khoai lang ăn tuy đ.á.n.h rắm nóng ruột nhưng no lâu, lúc thiếu lương thực mà độn khoai lang thì tiết kiệm khối gạo.

 

"Trên thành phố đổi bằng thỏ rừng đấy ạ."

 

Đường Niệm Niệm nhà kho lấy xe đẩy tay, định khiêng mấy bao khoai lên. Chỗ đến năm sáu trăm cân, phơi khô ăn lâu lắm.

 

"Cái tay như que củi của mày thì khiêng cái gì, thằng Cả !"

 

Bà cụ Đường gân cổ lên gọi. Đường Mãn Kim đang dọn chuồng lợn chạy , dính đầy phân lợn, mùi thối nồng nặc.

 

"Cháu tự khiêng , thối lắm!"

 

Đường Niệm Niệm hề che giấu sự ghét bỏ. Phân lợn mà dính khoai, đem phơi khô... cô dám tưởng tượng, sẽ ảnh hưởng đến việc thưởng thức khoai lang khô của cô mất. Trong điều kiện cho phép, cô thực là một "tiểu thư". Nói theo cách của bà cụ Đường thì là lắm tật .

 

Đường Mãn Kim hề hề, sân rửa tay.

 

"Phân lợn thì ? Hoa màu tươi nhờ phân, lương thực rau dưa loại nào chả trồng bằng phân. Mày ăn cơm xong, qua một đêm cũng biến thành phân ỉa đấy thôi, trong bụng mày là phân mà mày còn bày đặt chê bai?"

 

Bà cụ Đường cực kỳ ngứa mắt cái thói tiểu thư của cháu gái, bát rửa, tay ướt nhẹp chỉ bụng Đường Niệm Niệm mắng cho một trận.

 

 

Loading...