"Mày là tao đẻ , tao quản mày? Về nhà với tao!" Từ Kim Phượng lao tới túm lấy Đường Ngũ Cân lôi .
Đường Ngũ Cân như trời trồng, chân như đóng đinh xuống đất, còn : "Con về! Mẹ cứ coi như từng đẻ con , con là nhà họ Hà!"
Đợi xong đợt , ả sẽ cùng Quốc Khánh đăng ký kết hôn, từ nay về ả còn là nhà họ Đường nữa. Nhà họ Đường cũng chẳng quyền gì quản ả.
"Không đẻ mày thì mày từ nách nẻ chui lên chắc? Không nuôi mày thì mày uống gió Tây Bắc mà lớn ? Cái đồ lòng lang thú, trộm cắp thịt gạo trong nhà nuôi trai, bà đ.á.n.h c.h.ế.t cái thứ súc sinh bằng nhà mày!"
Bà cụ Đường lao tới, hai lời tát thẳng tay. Bà cao ngang ngửa Đường Ngũ Cân nên tát thuận tay. Liên tiếp hơn chục cái tát giáng xuống khiến mặt Đường Ngũ Cân sưng vù. ả ôm mặt, trừng mắt bà cụ đầy oán hận như kẻ thù.
Từ Kim Phượng thấy ánh mắt đó mà lạnh toát sống lưng. Con gái bà biến thành thế ? Rõ ràng hồi nhỏ nó ngoan ngoãn lời lắm mà. Đây đúng là ma xui quỷ khiến !
"Còn dám trừng mắt với tao ? Tao nuôi mày lớn để mày thành cái thứ ăn cháo đá bát thế hả?"
Bà cụ Đường thất vọng cùng cực. Bà tự hỏi với đứa cháu . Tuy cưng chiều bằng Niệm Niệm nhưng cơm ăn áo mặc từng để thiếu, cũng cho học đàng hoàng, chỉ tại nó quá dốt, thi nào cũng điểm trứng ngỗng nên học hết cấp hai mới cho nghỉ.
Việc đồng áng cũng ép nó nhiều, việc thủ công thì ba chị em chia , con gái trong thôn ai chẳng thế. Vậy mà nó tối ngày kêu bà bất công, cứ đòi so bì với con bé Niệm. Niệm Niệm là do bố ruột bỏ tiền nuôi, tiền đó đủ cho nó ăn sung mặc sướng mấy chục năm.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Ngoài việc biếu ông bà một nghìn đồng và 500 cân phiếu gạo, mợ chủ nhà họ Đường còn đưa riêng hai nghìn đồng phí sinh hoạt cho Niệm Niệm. Ông cụ nhà bà dặn kỹ, 3000 đồng đều là của con bé Niệm, nhà bà tham ô đồng nào. Niệm Niệm lớn từng mới tiêu hết một nửa, chỗ còn đủ cho nó sống thoải mái nhiều năm nữa. Nhà bà chỉ công nuôi giúp, tốn một xu, ngược còn nhờ tiền đó mà sống qua ngày. Đường Ngũ Cân ngu xuẩn lọt tai, cứ một hai đòi so đo, ngu dốt lượng sức .
Bà cụ Đường chán ghét lườm cháu gái, quát Từ Kim Phượng: "Lấy đồ về, coi như từng đẻ cái thứ vô ơn !"
"Không ! Đồ là của con! Các hại Quốc Khánh thê t.h.ả.m như , chỗ đó là quà tạ cho !"
Đường Ngũ Cân bỗng hét lên chói tai. Quốc Khánh gầy đến mức gió thổi cũng bay, khí sắc kém, tối qua thấy mà ả đau lòng đứt . Số thịt trứng ả để tẩm bổ cho , tuyệt đối mang về!
"Bồi thường cái tiên sư nhà mày! Bà cho mày mặt mũi quá ? Cái thứ ngu si đần độn, mày ăn cắp đồ trong nhà mà còn già mồm ?"
Bà cụ Đường nổi trận lôi đình, lao đ.ấ.m đá túi bụi. Đường Ngũ Cân đau quá vung tay định phản kháng. Một bàn tay trắng nõn chặn , là Đường Niệm Niệm.
"Chị còn dám đ.á.n.h cả bà ? Vì thằng tiểu bạch kiểm Hà Quốc Khánh mà chị kính ông bà cha , nhường nhịn em út, trộm lương thực thịt thà trong nhà nuôi trai. Lúc chị lấy mấy thứ đó, nghĩ xem trong nhà ăn gì ? Lương tâm chị ch.ó tha ?"
Đường Niệm Niệm chất vấn từng câu từng chữ. Đường Ngũ Cân vốn dĩ là kẻ bạc tình bạc nghĩa, tình cảm của ả chỉ dành cho Hà Quốc Khánh. Nhà họ Đường sụp đổ trong một đêm mà là từng một c.h.ế.t thảm, nhưng Đường Ngũ Cân vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, từng đưa tay giúp đỡ. Thậm chí khi ông bà và bố qua đời, ả cũng chẳng thèm về chịu tang thăm mộ. Tâm địa đàn bà đen tối, căn bản chút nhân tính nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-sy-quan-manh-nhat-bi-my-nhan-mat-the-nam-thop/chuong-79-thanh-toan-cho-ke-vo-on-nha-ho-duong-mac-ke.html.]
Đường Niệm Niệm đẩy nhẹ một cái, Đường Ngũ Cân lùi vài bước, mất đà ngã phịch m.ô.n.g xuống đất bùn.
"Mày dựa cái gì mà đ.á.n.h tao? Đường Niệm Niệm, đồ con hoang..."
Đường Ngũ Cân lồm cồm bò dậy, tức tối lao định đ.á.n.h trả, miệng còn định gào lên thế của Đường Niệm Niệm. Ông bà cấm trong nhà , cả thôn Đường đều tưởng Đường Niệm Niệm là con cháu nhà họ Đường. Hôm nay ả vạch trần thế con hoang .
"Dựa cái gì ? Dựa việc Niệm Niệm là cháu gái tao, nó đ.á.n.h mày là do tao cho phép! Đánh c.h.ế.t cái đồ vô ơn nhà mày !"
Bà cụ Đường nhanh tay lẹ mắt, sấn tới tát lệch mặt Đường Ngũ Cân khiến câu của ả tắc nghẹn trong họng.
"Mày mà dám ngoài năng lung tung, bịa đặt về con bé Niệm thì đừng trách bà khách sáo!" Ánh mắt bà cụ âm trầm đáng sợ, thấp giọng cảnh cáo.
Bà trừng mắt Từ Kim Phượng. Nếu do con dâu ngu ngốc giữ mồm thì lộ chuyện thế con bé Niệm . Đường Ngũ Cân ngu thế chắc chắn là di truyền từ nó.
Đường Ngũ Cân rùng . Từ nhỏ sống cái uy của bà nội, ả sợ hãi cúi đầu. Từ Kim Phượng cũng chột cúi gằm mặt hối hận.
Bà cụ Đường sâu mắt đứa cháu gái lớn, nghiến răng : "Mày tự lo cho bản , từ nay về mày sống sướng khổ gì cũng liên quan đến nhà họ Đường nữa!"
"Con chắc chắn sẽ sống hơn !" Đường Ngũ Cân ngẩng cao đầu tự tin. Quốc Khánh văn hóa, là thủ đô, ả chắc chắn sẽ cùng về thành phố, ăn lương thực hàng hóa, còn nhà họ Đường mãi mãi chỉ là đám chân đất mắt toét.
"Hy vọng mày !" Bà cụ Đường khẩy. Bà chẳng cần đợi , giờ bà thấy tương lai của đứa cháu ngu xuẩn . Hà Quốc Khánh là loại lương tâm, chỉ đang lợi dụng nó việc giúp thôi. Đợi về thành phố, còn lâu mới nhớ đến nó.
Đường Ngũ Cân hừ lạnh, càng ngẩng đầu cao hơn.
"Đi!"
Bà cụ Đường lưng thẳng. Bà lằng nhằng, nếu cháu gái nhất quyết đoạn tuyệt quan hệ thì bà thành cho nó.
"Mẹ!" Từ Kim Phượng ánh mắt cầu xin, bà vẫn hết hy vọng, cứu vãn.
"Không thì chị ở luôn đây !" Bà cụ Đường ánh mắt tàn nhẫn quyết liệt. Từ Kim Phượng rùng , Đường Ngũ Cân rơi nước mắt, đành để Đường Mãn Kim kéo .