Thập niên: Sỹ Quan Mạnh Nhất Bị Mỹ Nhân Mạt Thế Nắm Thóp - Chương 78: Bà nội, bà tiếc cái này cái kia, cuối cùng béo hết thằng bốn mắt
Cập nhật lúc: 2025-12-06 02:04:18
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bà cụ Đường mở thùng gạo dự trữ, bên trong vẫn còn mấy chục cân gạo, mười mấy quả trứng vịt, một ít dầu, sáng nay nấu cháo khoai lang, xào trứng vịt với hẹ và rau xanh, thêm hộp thịt hộp mà Đường Niệm Niệm lấy .
Bà cụ Đường vốn tính tiết kiệm, chỉ cắt một nửa hộp thịt, lấy hai quả trứng vịt.
"Cái tiếc, cái cũng tiếc, cuối cùng béo hết cái thằng bốn mắt!" Đường Niệm Niệm bên cạnh lạnh lùng buông một câu như xát muối lòng bà.
Mặt bà cụ Đường đen thấy rõ, môi run run vì tức. Bà nghiến răng, trừng mắt Đường Niệm Niệm một cái, đùng đùng lấy thêm ba quả trứng nữa, nửa hộp thịt còn cũng đem cắt nốt. Hẹ xào trứng vịt, rau xanh xào, ngồng tỏi xào thịt hộp.
Một mâm cơm đầy ú ụ, còn món mặn, ít món độn. Bữa sáng nhà họ Đường bao giờ xa hoa đến thế.
"Ăn!"
Bà cụ Đường múc mấy bát cháo khoai lang đầy, mỗi bát đều một cái bánh nếp. Trước chỉ Đường Niệm Niệm và Đường Mãn Kim mới ăn bánh nếp, khác chỉ húp cháo.
Đường Cửu Cân nuốt nước miếng cái ực, gắp một miếng trứng to, c.ắ.n một miếng bánh nếp, ăn xong húp một ngụm cháo lớn. Mẹ ơi, ngon quá mất! Chị cả ngu ngốc ăn trộm đồ hóa cũng cái lợi, bà nội hào phóng hẳn lên!
Con bé ăn uống thỏa thuê, còn bà cụ Đường thì ăn như đang "trả thù dân tộc", c.ắ.n miếng bánh nếp mà như c.ắ.n thịt kẻ thù, sát khí đằng đằng.
Từ Kim Phượng đối diện ăn mà nơm nớp lo sợ, bánh nếp ngon thế mà ăn chẳng thấy mùi vị gì. Mẹ chồng càng bình tĩnh thế thì con gái bà càng nguy hiểm, bây giờ?
Bữa sáng "sang chảnh" nhanh chóng kết thúc sạch bách. Bà cụ Đường sai con trai gọi đại đội trưởng tới bàn chuyện. Đường Ngũ Cân gây chuyện hổ , bà báo cáo với đại đội trưởng một tiếng, vả nông trường cũng cần đại đội trưởng dẫn .
Đại đội trưởng đến nhanh, đường Đường Mãn Kim kể sơ qua nên vội vàng chạy tới. Nhìn thấy cái bếp trống trơn, nỗi uất ức trong lòng ông mấy hôm nay bỗng an ủi phần nào. So với con Đường Ngũ Cân ngu xuẩn , con gái ông vẫn còn khá hơn chán, ít nhất nó ăn trộm đồ nhà mang sang cho nhà họ Tuyên!
"Khoan hãy nông trường, để gọi điện hỏi tình hình ." Đại đội trưởng trấn an bà cụ Đường về phía ủy ban gọi điện thoại.
Hơn mười phút , ông với vẻ mặt đen sì: "Năm Cân đang ở nông trường, tự xưng là vị hôn thê của Hà Quốc Khánh. Hà Quốc Khánh thái độ gì rõ ràng, thừa nhận cũng phủ nhận."
"Cái đồ ngu xuẩn, dâng tận miệng còn chẳng thèm. Giờ nông trường ngay, bà đây đ.á.n.h c.h.ế.t cái thứ ch.ó má !"
Bà cụ Đường tức điên . Thằng bốn mắt khốn nạn căn bản coi trọng con Năm Cân, nhưng cũng chẳng từ chối. Dù đàn ông cũng chẳng mất mát gì, kẻ chủ động dâng hiến là con Năm Cân, thanh danh hủy cũng là nó. Thằng bốn mắt ăn thịt ăn trứng, chiếm bao nhiêu tiện nghi mà chẳng chịu trách nhiệm gì.
Thằng còn độc hơn cả rắn hổ mang, nhưng khổ nỗi con cháu nhà cứ nằng nặc đòi đ.â.m đầu .
"Tức c.h.ế.t ... Ái chà... Lấy dầu cù là cho , nó là cái thứ ngu si thế thì đẻ dìm luôn thùng nước giải cho , tốn cơm tốn gạo mười chín năm trời! Ái chà!" Bà cụ Đường tức đến tái mặt, ấn mạnh ngực, thở .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-sy-quan-manh-nhat-bi-my-nhan-mat-the-nam-thop/chuong-78-ba-noi-ba-tiec-cai-nay-cai-kia-cuoi-cung-beo-het-thang-bon-mat.html.]
Đường Niệm Niệm tìm thấy lọ dầu cù là, quẹt một cục to tướng bôi lên mũi và thái dương bà cụ.
"Con ranh mày bôi nhiều thế gì, dầu cù là tốn tiền mua chắc!" Bà cụ Đường thấy đỡ hơn chút, nhưng lọ dầu khoét một mảng lớn thấy khó thở. Cháu gái lớn thì ngu, cháu gái hai thì phá của, đúng là cả nhà quân đòi nợ!
"Một cái chân giò mua mấy trăm hộp dầu cù là đấy!" Đường Niệm Niệm bực đáp trả. Tính toán chi li từng đồng thì ích gì, đứa cháu "khuỷu tay gập ngoài" như Đường Ngũ Cân thì núi vàng núi bạc cũng chẳng giữ nổi.
Bà cụ Đường nghẹn lời, câu nào. Nghĩ đến cái chân giò to tướng , lòng bà đau như d.a.o cứa, càng thêm chán ghét Đường Ngũ Cân. Lần bắt nó về gả tống gả tháo ngay, đàn ông nào cũng , miễn là tống khứ cái tai họa .
Đại đội trưởng bố trí xong công việc cho dân làng, một chiếc áo đại cán còn mới bảy tám phần - trang phục chỉ dành cho những dịp quan trọng như họp xã. Trong túi áo n.g.ự.c còn nửa bao t.h.u.ố.c lá Song Hỷ.
Đường Niệm Niệm móc nửa bao t.h.u.ố.c , chạy phòng, lấy t.h.u.ố.c lá từ gian nhét đầy trả cho ông: "Bác Ba , cho bác!"
Đại đội trưởng cũng chẳng khách sáo, dẫn nhà họ Đường nông trường. Đường Cửu Cân bắt ở trông nhà. Vốn dĩ bà cụ cũng bảo Đường Niệm Niệm ở vì sợ đường xa nổi, nhưng cô nhất quyết đòi . Cô cố ý tạo cơ hội cho Đường Ngũ Cân, đương nhiên tận mắt chứng kiến kẻ ngu xuẩn tự nhảy xuống hố, cô còn "đổ thêm dầu lửa" cho nó bao giờ ngóc đầu lên !
Bà cụ Đường tuy chân ngắn nhất nhưng nhanh nhất, lòng như lửa đốt. Mười lăm mười sáu dặm đường với bà chỉ là chuyện nhỏ.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Đi hơn một tiếng đồng hồ mới tới công trường bụi mù mịt. Mấy năm nay nông trường đang xây đập chứa nước, khắp nơi là hố sâu và việc, ai nấy đều lấm lem bùn đất.
Từ Kim Phượng nhanh chóng tìm thấy con gái lớn trong đám đông. Đường Ngũ Cân đang gánh một gánh đất đầy ắp, như bay, hệt như đàn ông. Việc gánh đất nặng nhọc thường là của đàn ông, phụ nữ chỉ xúc đất thôi, phân công rõ ràng. Vậy mà chỉ Đường Ngũ Cân là phụ nữ đang gánh đất.
Đường Niệm Niệm quét mắt một vòng, thấy Hà Quốc Khánh , khóe môi nhếch lên một nụ lạnh. Đường Ngũ Cân quả nhiên cô thất vọng.
Từ Kim Phượng lao từ sườn dốc xuống, xông thẳng đến mặt Đường Ngũ Cân, giáng cho ả một cái tát trời giáng.
Đường Ngũ Cân sững sờ, gánh đất vai rơi xuống, bụi đất bay mù mịt.
"Ngày lành ở nhà hưởng, cứ chạy đến đây chịu khổ. Trong đầu mày chứa phân ? Biết mày đê tiện thế thì tao dìm c.h.ế.t mày từ lúc mới đẻ cho !"
Từ Kim Phượng tát thêm mấy cái, nước mắt bà cũng trào . Tuy bố chồng bắt con cháu việc, nhưng bao giờ để Năm Cân việc nặng nhọc thế . Con ngu tự vác xác đến đây gánh đất, thật quá hèn hạ!
"Mẹ đừng quản con!" Đường Ngũ Cân giọng ồm ồm, nhặt đòn gánh lên định việc tiếp.
Tuy khổ một chút, nhưng ở bên Quốc Khánh thì khổ mấy cũng thành ngọt. Trước Quốc Khánh lạnh nhạt với ả, giờ đổi nhiều, , năng nhẹ nhàng, còn quan tâm ả ở nhà đ.á.n.h . Đường Ngũ Cân bao giờ thấy hạnh phúc đến thế. Chỉ cần Quốc Khánh để ý đến ả, trâu ngựa ả cũng cam lòng.