Thập niên: Sỹ Quan Mạnh Nhất Bị Mỹ Nhân Mạt Thế Nắm Thóp - Chương 71: Chủ động hôn Thẩm Kiêu, khó tách khó rời

Cập nhật lúc: 2025-12-05 03:32:33
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Thẩm Kiêu vốn chỉ định mổ nhẹ một cái là xong, nhưng khi môi chạm làn da mềm mại bóng loáng của cô gái, chỉ cảm thấy tê dại ngọt ngào, như dòng điện chạy qua. Cảm giác khiến lưu luyến nỡ rời.

 

Anh chằm chằm đôi môi như cánh hoa của cô gái, đỏ mọng, chắc chắn còn ngọt hơn cả trái đào mới hái cây xuống. Giá mà thể nếm thử một miếng thì bao.

 

Thẩm Kiêu dùng hết sức bình sinh mới đè nén khát vọng trong lòng, sợ dọa Niệm Niệm.

 

Anh xổm bên cạnh ghế , tham lam ngắm khuôn mặt cô gái khi ngủ, cứ ngắm thế cả đời cũng sẽ chán.

 

Đường Niệm Niệm tỉnh, từ lúc Thẩm Kiêu hôn lên trán cô là cô tỉnh .

 

Sống sót qua ba năm mạt thế, cô bao giờ dám thực sự ngủ say, cho dù xuyên trở về, bên cạnh còn nguy hiểm và tang thi, cô cũng dám ngủ quá c.h.ế.t, chỉ cần một động tĩnh nhỏ cũng sẽ tỉnh giấc.

 

mở mắt, chờ đợi động tác tiếp theo của Thẩm Kiêu, nhưng đợi nửa ngày chỉ thấy tiếng hít thở của tên , chẳng gì thêm nữa.

 

Đường Niệm Niệm thầm đảo mắt, núi tới thì cô tới núi .

 

Cô đột ngột mở mắt , đôi mắt đen láy khiến Thẩm Kiêu giật . Còn kịp phản ứng thì cổ cô kéo xuống, bên tai là thở ngọt ngào của cô gái: "Tiểu Lang, gan của càng ngày càng bé đấy!"

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Trong giọng của Đường Niệm Niệm chứa ý . Thẩm Kiêu cứ như trộm, gan ăn cắp mà gan chịu đòn.

 

Trong đầu Thẩm Kiêu nổ "oanh" một tiếng, khuôn mặt ngăm đen chuyển sang đỏ bầm, trong lòng thấp thỏm bất an. Niệm Niệm , liệu trách ?

 

Ý của Đường Niệm Niệm càng sâu, cô nâng lên một chút, chủ động hôn tới.

 

"Đồ nhát gan!"

 

Thẩm Kiêu chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào, bên tai còn văng vẳng giọng của Niệm Niệm, bảo là đồ nhát gan.

 

Anh hiện tại như xẻ đôi, một nửa lơ lửng trung, nửa còn đang hôn môi cùng Niệm Niệm, cảm giác như đang cưỡi mây đạp gió, thật vui vẻ, thật hạnh phúc!

 

Tuy nhiên, chỉ một phút , Thẩm Kiêu liền đảo khách thành chủ.

 

Anh mới là đồ nhát gan!

 

Anh chứng minh cho Niệm Niệm xem!

 

Thẩm Kiêu thầy dạy cũng hiểu, nửa đè lên Đường Niệm Niệm, một tay chống lên tay vịn ghế , tay đỡ lấy Đường Niệm Niệm, sâu thêm nụ hôn .

 

Tiến quân thần tốc, thẳng đảo thành trì, biên quan thất thủ...

 

Dung tích phổi của cả hai đều khá , nụ hôn kéo dài một lúc lâu mới kết thúc.

 

Hai thở hổn hển, trán tựa trán, mắt mắt, mũi đối mũi, ôm chặt lấy , nỡ tách rời.

 

"Niệm Niệm, còn hôn nữa."

 

Giọng Thẩm Kiêu càng khàn hơn, khiến tai Đường Niệm Niệm nóng lên. Giọng tên quá quyến rũ, trai câu hồn thế , thả ngoài chắc chắn sẽ trêu hoa ghẹo nguyệt.

 

"Môi sưng vù , ."

 

Đường Niệm Niệm đẩy , hôn nữa thì gặp khác mất.

 

Cô lấy chiếc gương nhỏ soi, môi quả nhiên sưng lên, mắt mày hàm xuân, tinh ý cái là chuyện gì.

 

"Việc ?"

 

Đường Niệm Niệm đắm chìm nữa, cô kiểm tra thành quả lao động của nào đó.

 

"Còn hai phần ba sắp xếp xong, mai tiếp."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-sy-quan-manh-nhat-bi-my-nhan-mat-the-nam-thop/chuong-71-chu-dong-hon-tham-kieu-kho-tach-kho-roi.html.]

Thẩm Kiêu dậy , bế bổng cô lên. Ôm hương thơm ngào ngạt trong lòng, nỡ buông tay, dứt khoát cứ ôm mãi. Đường Niệm Niệm cũng mặc kệ , hơn nữa cô hưởng thụ cảm giác Thẩm Kiêu cưng chiều. Thẩm Kiêu lái xe máy, đặt cô phía , chậm rãi tuần tra trong gian.

 

Hiện giờ gian đổi diện mạo. Trước Đường Niệm Niệm bày bừa lộn xộn, giờ quy hoạch ngăn nắp gọn gàng, vật tư cũng phân loại và cất giữ cẩn thận. Gà vịt bò dê heo đều chuồng riêng, quấy rầy lẫn .

 

Đồng ruộng cũng chia theo loại cây trồng: ngô, lúa mì, mạ, cao lương, đậu nành, lạc, khoai lang, khoai tây... trồng một phần ba diện tích đất đen, một vạn mẫu.

 

Hồ nước như một cái hồ nhỏ, vịt con ngỗng con bơi lội tung tăng mặt hồ, ven hồ là ruộng d.ư.ợ.c liệu, những d.ư.ợ.c liệu Đường Niệm Niệm cấy ghép đó đều phát triển .

 

Suối linh tuyền cũng rào , bên cạnh là một ngôi nhà gỗ. Thẩm Kiêu sửa sang , còn quây một cái sân nhỏ, xây bếp lò, trông dáng.

 

"Tiểu Lang, giỏi thật đấy!"

 

Đường Niệm Niệm bội phục sát đất. Đổi là cô thì gian chắc chắn gọn gàng đẽ thế , đồng ruộng cũng tuyệt đối như t.h.u.ố.c cao bôi da chó, chỗ một miếng chỗ một miếng.

 

Khóe miệng Thẩm Kiêu nhếch lên, cằm tựa đầu cô, mũi ngửi thấy mùi hương tươi mát dễ chịu. Anh thật sự cùng Niệm Niệm sống mãi trong gian , vĩnh viễn cần ngoài đối mặt với những kẻ đáng ghét .

 

điều đó thực tế. Anh cần leo lên vị trí cao hơn mới thể bảo vệ cho Niệm Niệm và gian.

 

"Ngày chắc là trồng xong chỗ đất còn . Sau Đông Bắc nhiệm vụ sẽ kiếm ít nhân sâm núi về trồng."

 

Thẩm Kiêu chút tiếc nuối, Niệm Niệm ở đây, thể gian, việc thu thập vật tư tiện lắm.

 

Đường Niệm Niệm cũng nghĩ đến điều , cũng cảm thấy đáng tiếc: "Giá mà thể dùng chung gian với em thì ."

 

Cô theo bản năng sờ lên cổ, chỉ sờ thấy chiếc răng sói, lúc mới nhớ hồ lô ngọc khi nhỏ m.á.u nhận chủ liền biến mất. Nếu nó còn ở đó, thể cho Thẩm Kiêu nhỏ m.á.u thử xem, cũng nhận chủ .

 

Cô đối với khác đều giữ tâm đề phòng, kể cả nhà họ Đường.

 

Duy chỉ với Thẩm Kiêu, cô vĩnh viễn sẽ thẳng thắn thành khẩn, bất cứ thứ gì cũng thể chia sẻ.

 

"Không , chờ nghỉ phép sẽ đến tìm em."

 

Thẩm Kiêu an ủi. Hiện tại đều thực hiện nhiệm vụ đặc biệt, xong nhiệm vụ là thể nghỉ phép. Thượng Hải và Chư Thành lái xe mất bốn năm tiếng, thuận tiện.

 

"Nhiệm vụ của nguy hiểm lắm ?"

 

Đường Niệm Niệm nhíu mày. Mấy kiếp Thẩm Kiêu nhiệm vụ đều vô cùng hung hiểm, cửu t.ử nhất sinh. thủ Thẩm Kiêu cực , nếu do tên khốn Tề Quốc Hoa ám toán thì chắc chắn sẽ thương.

 

Tề Quốc Hoa thể vô duyên vô cớ ám toán Thẩm Kiêu. Tên khốn coi trọng lợi ích, mục tiêu rõ ràng, bất cứ việc gì cũng đặt lợi ích lên đầu. Khi ám toán Thẩm Kiêu vẫn quan hệ giữa Thẩm Kiêu và cô, cho nên Tề Quốc Hoa chắc chắn là sai khiến.

 

Tuyệt đối là do của hai nhà Thẩm - Phó .

 

Hồi Thẩm Kiêu còn nhỏ, lũ khốn kiếp vứt bỏ trong núi, may mắn cha sói sói nhận nuôi, gặp cụ Đường Thanh Sơn. Sau khi đón về nhà họ Thẩm, đám vẫn từ bỏ ý định xa, tìm cách để loại bỏ Thẩm Kiêu.

 

Mục đích chính là để chiếm đoạt kho báu của nhà họ Phó.

 

Nhà họ Phó kinh thương mấy trăm năm, gia tài bạc triệu. Nghe mỗi đời gia chủ nhà họ Phó đều sẽ giấu một lượng của cải, tất cả đều giấu cùng một chỗ, chìa khóa trong tay gia chủ.

 

Ông cụ Phó qua đời nhưng chìa khóa đưa cho Thẩm Kiêu và của . Hai nhà Thẩm - Phó vắt óc tìm kế để đoạt lấy chìa khóa nhưng Thẩm Kiêu và chịu giao , đám thẹn quá hóa giận liền tay với họ.

 

Trước khi Thẩm Kiêu vây công, của cũng c.h.ế.t vì tai nạn, kho báu của nhà họ Phó vĩnh viễn thấy ánh mặt trời.

 

"Không nguy hiểm , đừng lo lắng."

 

Thẩm Kiêu nhẹ giọng an ủi. Anh thực sự cảm thấy nguy hiểm, nhiệm vụ gian khổ với khác thì với đơn giản.

 

Mấy năm sống cùng cha sói hồi nhỏ, học thủ nhanh nhẹn của loài sói hoang, trực giác nhạy bén cùng khả năng sinh tồn siêu cường nơi hoang dã. Rừng sâu nguy hiểm trùng trùng với khác, với như cá gặp nước, cho dù nhắm mắt cũng thể hành động nhẹ nhàng tự nhiên.

 

"Thân thủ của em lo, nhưng cẩn thận khi hành động cùng , hai nhà Thẩm - Phó sẽ mua chuộc bọn họ để ám toán ."

 

Đường Niệm Niệm nhắc nhở. Đôi khi nguy hiểm lớn nhất đến từ kẻ thù, mà đến từ chính " ".

 

 

Loading...