Thập niên: Sỹ Quan Mạnh Nhất Bị Mỹ Nhân Mạt Thế Nắm Thóp - Chương 58: Bán thịt lợn
Cập nhật lúc: 2025-12-04 13:35:13
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Chào cô, tên là Kim Ba, cô cũng đến thi tuyển dụng ?"
"Ừ."
Đường Niệm Niệm vẻ mặt nhạt nhẽo. Gã đàn ông tên Kim Ba qua là tán tỉnh cô, nhưng cô thích đàn ông da trắng quá, ẻo lả!
Trong đầu cô hiện lên khuôn mặt đen nhẻm trai , chính là bộ đội gặp ở tiệm cơm quốc doanh. Tướng mạo và dáng đều đúng gu của cô, khí chất cũng . Cô thích đàn ông quá chủ động nhiệt tình.
Cứ cảm thấy đám đàn ông ý , hại cô!
Kim Ba sượng mặt. Cha là phó giám đốc xưởng chế biến thịt, là chủ nhiệm khu phố, gia thế ở Chu Thành chắc chắn thuộc hàng nhất nhì. Từ đến nay là con gái chủ động lấy lòng , hôm nay vấp tảng băng.
Nhìn khuôn mặt xinh của Đường Niệm Niệm, Kim Ba tự an ủi , cô gái xinh thế kiêu một chút cũng là bình thường. Nếu cưa đổ cô gái , chính là đàn ông mặt mũi nhất thành phố.
"Cha cô ở đơn vị nào? Trước từng gặp cô, nhà cô mới chuyển đến ?"
Kim Ba hỏi liên tục. Giới trẻ gia cảnh như họ đều vòng tròn quan hệ riêng, cơ bản đều quen , nhưng Đường Niệm Niệm lạ hoắc, hôm nay mới gặp đầu.
"Sắp thi !"
Đường Niệm Niệm lạnh lùng nhắc nhở. Có ôm một chồng bài thi .
Kim Ba tiếc nuối về chỗ , ý nghĩ với Đường Niệm Niệm càng thêm mãnh liệt. Đợi thi xong sẽ quen với cô gái xinh .
Mấy cô gái khác Đường Niệm Niệm với ánh mắt thiện cảm, đặc biệt là cô gái mặc áo khoác màu xanh lam, tết hai b.í.m tóc đuôi ngựa, lườm Đường Niệm Niệm cháy mắt.
Đường Niệm Niệm chẳng để tâm, mặt vô cảm chờ phát đề.
Người đàn ông vài câu xã giao phát đề thi. Đề thi ngữ văn, toán học... đều đơn giản, nhưng với những khác thì dễ chút nào.
Mấy năm nay trường học chỉ hai cuốn giáo trình là "Công cơ" và "Nông cơ", dạy kiến thức đơn giản, khi chỉ tương đương trình độ cấp hai đời . Đường Niệm Niệm xem qua đề bài, đặt bút luôn.
(Giáo trình đại khái là như thế )
Cô nhanh, gần như cần suy nghĩ, hạ bút như thần. Hơn nữa chữ của cô . Là một "thợ giải đề" ở thị trấn nhỏ kiếp , cô luôn khắc ghi lời dạy của thầy cô:
"Chữ nhất định ngay ngắn, điểm trình bày ít nhất một điểm, một điểm nhất định lấy , thể một điểm sẽ ảnh hưởng đến cả cuộc đời các em."
Thế nên chữ của Đường Niệm Niệm giờ đều , rõ ràng sạch sẽ, là hiểu ngay, dễ chịu.
Người đàn ông coi thi đến bên cạnh cô, qua lùi , bên cạnh chằm chằm với ánh mắt tán thưởng.
Anh là thư ký xưởng trưởng, phụ trách kỳ thi tuyển dụng hôm nay. Xưởng trưởng cứ theo thành tích thực tế mà tuyển.
Nhiều thí sinh như , chỉ cô gái xinh tên Đường Niệm Niệm là chữ nhất, tỷ lệ chính xác cao nhất.
Các câu hỏi đều xong, câu cuối cùng là một bài văn với đề bài " một...".
Đường Niệm Niệm chút do dự ngay:
" một ích cho xã hội".
Cô một tràng lời ý , nguyện con ốc vít nhỏ bé, cống hiến hết cho công cuộc xây dựng đất nước, nơi nào cần là cô đến, dù hy sinh tính mạng cũng tiếc.
Bài văn một nghìn chữ thì cô 700 chữ sáo rỗng, 300 chữ còn ca ngợi Tổ quốc, ca ngợi Đảng, ca ngợi diện mạo mới của xưởng dệt bông 2, ca ngợi những quyết sách minh của xưởng trưởng, dẫn dắt cấp cùng tiến bộ, dệt nên những tấm vải cho đất nước.
"A, yêu Tổ quốc , yêu Chu Thành, cũng yêu xưởng dệt bông 2. nguyện trở thành con ốc vít của xưởng, ghi nhớ tinh thần bốn đặc: đặc biệt chịu khổ, đặc biệt chiến đấu, đặc biệt nhẫn nại, đặc biệt cống hiến, dốc hết sức cho xưởng. Chỉ cần xưởng cần, gọi đó, lúc nào cũng sẵn sàng!"
Đường Niệm Niệm xong chữ cuối cùng, chấm một dấu chấm than thật mạnh.
Hoàn thành!
Cô thả tay xuống, gật đầu với đàn ông bên cạnh nãy giờ. Người đàn ông , cạnh cô cả nửa tiếng đồng hồ, chẳng lẽ sợ cô gian lận?
Mắt đàn ông cay cay, bài văn của Đường Niệm Niệm cảm động. Anh từng thấy thanh niên nào nhiệt huyết như , vì xây dựng nhà máy mà cam tâm tình nguyện hiến dâng cả tính mạng.
So với Đường Niệm Niệm, quá nhỏ bé, quá ích kỷ!
Anh học tập đồng chí Đường Niệm Niệm , học tập tinh thần ốc vít, học tập tinh thần bốn đặc của cô !
" nộp bài!"
Đường Niệm Niệm dậy, đặt bài thi lên bàn phía .
"Mời ngoài đợi kết quả, 2 giờ chiều sẽ công bố!" Người đàn ông .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-sy-quan-manh-nhat-bi-my-nhan-mat-the-nam-thop/chuong-58-ban-thit-lon.html.]
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Xưởng trưởng mấy nhờ vả quan hệ phiền đến phát ngán, bảo mau chóng xong kỳ thi tuyển . Tổng cộng chỉ một chỉ tiêu, thi xong chọn ưu tú nhất tuyển luôn, công bố kết quả ngay trong ngày cho đỡ phiền.
Đường Niệm Niệm gật đầu tỏ ý . Bây giờ vẫn là buổi sáng, chiều cô sẽ .
Giờ tìm Tạ Hồng Mai ở xưởng tất bán thịt lợn .
Thím hai và Tạ Hồng Mai cùng một phân xưởng, chỉ là quan hệ bình thường thôi.
Xưởng tất cách xưởng dệt bông 2 xa, đạp xe vài phút là đến. Đường Niệm Niệm mời bác bảo vệ một điếu thuốc, bảo là em họ Tạ Hồng Mai đến thăm .
"Giờ đang tan tầm, đến ký túc xá rẽ trái, 50 mét là đến."
Bác bảo vệ nhiệt tình. Sức hút của t.h.u.ố.c lá Song Hỷ ở thời đại đúng là vô địch.
Đường Niệm Niệm dễ dàng tìm ký túc xá. Tạ Hồng Mai ở một dãy nhà trệt, bếp đều dựng bên ngoài, khá nhiều đang nấu cơm. Cô Tạ Hồng Mai nên hỏi một bác gái gần nhất.
"Bác ơi, cho cháu hỏi nhà chị Tạ Hồng Mai ở ạ? Cháu là em họ chị , đầu lên thành phố."
"Đi qua , gian thứ 5 đấy. Cháu là em họ Hồng Mai , xinh xắn quá."
Bác gái tò mò Đường Niệm Niệm. Cô em họ xinh hơn Tạ Hồng Mai nhiều, tiếc là con gái nhà quê.
"Hồng Mai, em họ cô đến !"
Bác gái đột nhiên gọi to một tiếng. Tạ Hồng Mai giật , nghi hoặc Đường Niệm Niệm.
Cô cô em họ xinh thế bao giờ?
"Chị dâu, cô bảo em lên thành phố đưa đồ ạ!"
Đường Niệm Niệm gọi , bước nhanh đến mặt Tạ Hồng Mai, hạ giọng : "Chồng chị bảo em đưa thịt lợn đến!"
"Em họ mau nhà , con nhắc với chị mà chị quên béng mất!"
Tạ Hồng Mai phản ứng nhanh. Thỏ rừng gà rừng chồng mang về ăn hết sạch , đang thèm thịt đây.
Cô nhiệt tình kéo Đường Niệm Niệm nhà, đóng cửa vội vàng hỏi: "Có bao nhiêu thịt lợn?"
"Tất cả ở đây."
Đường Niệm Niệm lấy từ trong sọt một tảng thịt lớn, mười mấy cân. Mắt Tạ Hồng Mai sáng rực lên, xách thử thấy nặng trịch.
"Một đồng một cân, chị lấy bao nhiêu?"
Đường Niệm Niệm hỏi.
Thịt lợn ngoài chợ giá bảy hào hai, cần phiếu thịt. Thịt lợn chợ đen một đồng hai. Thịt lợn rừng hôi, cô bán một đồng là đắt.
"Lấy hết, chỗ bao nhiêu?"
Tạ Hồng Mai hào phóng, cô thiếu tiền.
Đường Niệm Niệm lấy cái cân từ trong sọt , móc tảng thịt, một tay nhấc bổng lên: "Mười lăm cân rưỡi, tính mười lăm cân thôi."
Cô bảo Tạ Hồng Mai cân.
"Tiền đây, thịt em cứ đến tìm chị, nếu thịt lợn nhà thì càng ."
Tạ Hồng Mai , cô xách thử, ước chừng mười lăm mười sáu cân, sai .
Cô lấy một tờ mười đồng, một tờ năm đồng đưa cho Đường Niệm Niệm.
"Để xem ạ."
Đường Niệm Niệm từ chối cũng đồng ý. Mấy hôm nữa cô kiếm ít lợn con nuôi trong gian là thịt, nhưng nhanh thế .
Tiền trao cháo múc xong xuôi, Đường Niệm Niệm cáo từ. Tạ Hồng Mai tiễn cô cửa: "Em họ thật là, cơm nước gì cũng ăn , con mắng chị cho xem!"
"Em còn mua đồ, muộn về đến nhà trời tối mất. Chị dâu em về đây!"
Đường Niệm Niệm thầm bội phục kỹ năng diễn xuất của Tạ Hồng Mai, diễn như thật .
"Cơm nước gì ăn về ? Cô bé, đến chơi nhé!"
Bác gái chỉ đường lúc nãy vô cùng nhiệt tình, cứ như nhà .