Thập niên: Sỹ Quan Mạnh Nhất Bị Mỹ Nhân Mạt Thế Nắm Thóp - Chương 51: Bé rắn ơi, ngày mai giúp tao cắn một người

Cập nhật lúc: 2025-12-04 13:35:06
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Bách Tuế như một tia chớp, vài phút chạy xuống núi, còn lướt qua Tề Quốc Hoa đang đốn củi.

 

Mắt Tề Quốc Hoa hoa lên, hình như bóng vàng bay qua, nhưng định thần thì chẳng thấy gì.

 

Chắc hoa mắt .

 

Tề Quốc Hoa tiếp tục chậm rãi đốn củi. Củi trong nhà đủ đốt , chỉ tránh mặt Dương Hồng Linh nên mới lên núi trốn cho yên tĩnh.

 

Nửa giờ , chân núi truyền đến tiếng ồn ào, giọng Đường lão thái to nhất.

 

"Thằng ba, con bé Niệm đ.á.n.h lợn rừng thật ? Con nha đầu c.h.ế.t tiệt to gan lớn mật, dám một chạy lên núi, về tao đ.á.n.h c.h.ế.t nó!"

 

"Thằng ba mày nhanh lên, con bé Niệm chắc chắn thương !"

 

Đường lão thái lòng nóng như lửa đốt, hận thể bay lên núi ngay lập tức.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

Đại đội trưởng cũng sốt ruột, nhưng họ chỉ hai chân, mọc cánh, nhanh đến mấy cũng chạy con ch.ó vàng .

 

Cũng con bé Niệm kiếm con ch.ó khôn hơn . Vừa nãy nó chạy ruộng, lao thẳng đến mặt ông, nhả tờ giấy bọc trong lá cây .

 

Sau đó ông chằm chằm, còn dùng chân chỉ chỉ, ý bảo ông xem nhanh lên, chỉ thiếu điều mở miệng tiếng .

 

Tờ giấy chỉ vỏn vẹn một câu:

 

"Bác ba, cháu đ.á.n.h lợn rừng, mau lên đây!"

 

Đại đội trưởng khiếp sợ, con nha đầu thế mà lên núi đ.á.n.h lợn rừng?

 

Ông hỏi Bách Tuế xem con bé Niệm thương , nhưng mở miệng mới nhớ đối phương là chó, trả lời ông cũng chả hiểu.

 

Thế là, đại đội trưởng gọi thanh niên trai tráng trong thôn, hỏa tốc chạy lên núi.

 

Đường lão thái lo cho cháu gái, đôi chân ngắn bước nhanh thoăn thoắt dẫn đầu, còn chê đại đội trưởng chậm chạp.

 

"Quốc Hoa, thấy con bé Niệm ?"

 

Đại đội trưởng thấy Tề Quốc Hoa đang đốn củi, gân cổ lên hỏi.

 

"Cháu thấy cô lên núi, chuyện gì thế ạ?"

 

Tề Quốc Hoa còn tưởng Đường Niệm Niệm xảy chuyện, trong lòng cảm thấy phức tạp.

 

Vừa thấy tiếc chút hả hê.

 

"Cả nhà mày xảy chuyện thì con bé Niệm nhà tao cũng , tiếng thì ngậm miệng !"

 

Đường lão thái mắng té tát. Nếu đang vội lên núi, bà chắc chắn sẽ lôi mười tám đời tổ tông nhà họ Tề c.h.ử.i một trận.

 

Đại đội trưởng vội vàng kéo lên núi. Bác hai ông hồi trẻ còn hung dữ thế , càng già tính càng nóng. Lúc bác trai còn sống còn kìm kẹp , từ khi bác trai mất, bà cụ như Tôn Ngộ Không vòng kim cô, chẳng ai trị .

 

Tề Quốc Hoa mặt xanh mét theo họ. Hắn xem Đường Niệm Niệm rốt cuộc xảy chuyện gì, nhất là ngã xuống vực, hủy dung, gãy chân gãy tay tàn phế, như thế thì thể lên thành phố , cũng chẳng gả cho t.ử tế nào.

 

Trên núi gió lớn, Đường Niệm Niệm lạnh chảy cả nước mũi, cuối cùng cũng đợi đại đội trưởng đến.

 

"Bác ba chậm quá, khiêng con lợn xuống ạ. Cháu hai cái chân , cả dày và đại tràng lợn nữa."

 

Đường Niệm Niệm dày lợn rừng là d.ư.ợ.c liệu, chữa bệnh dày , hơn nữa nấu lên ăn cũng ngon. Lòng già lợn cô thèm mấy năm nay , ăn cho đời mới .

 

Chân một cái để nhà ăn, một cái biếu ông Tư, đó hứa .

 

giờ lời giữ lời.

 

Con lợn rừng gần 300 cân, cô lấy thế cũng nhiều.

 

"Lợn rừng to quá, Niệm Niệm một cháu đ.á.n.h á?"

 

Dân làng kinh ngạc đến mức mắt sắp rơi xuống đất. Con bé Niệm còn nặng bằng cái chân lợn, mà lợi hại thế?

 

"Cháu với Bách Tuế cùng đ.á.n.h ạ."

 

Đường Niệm Niệm nhận công một . Bách Tuế ngẩng cao đầu chó, ánh mắt liếc xéo thiên hạ, khí phách ngời ngời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-sy-quan-manh-nhat-bi-my-nhan-mat-the-nam-thop/chuong-51-be-ran-oi-ngay-mai-giup-tao-can-mot-nguoi.html.]

 

"Niệm Niệm giỏi lắm, Bách Tuế cũng lợi hại, bác Thanh Sơn kế nghiệp !"

 

Dân làng khen ngợi hết lời. Tuy họ chút nghi ngờ nhưng núi ngoài Đường Niệm Niệm và con ch.ó thì chẳng ma nào, con lợn rừng tổng thể tự sát , chắc chắn là do con bé Niệm đ.á.n.h c.h.ế.t.

 

Lúc Đường Thanh Sơn còn sống thường dẫn con bé Niệm lên núi săn, con bé học bản lĩnh săn b.ắ.n cũng lạ.

 

"Con nha đầu c.h.ế.t tiệt ăn gan hùm mật gấu , thương ?"

 

Đường lão thái mắng kiểm tra Đường Niệm Niệm từ đầu đến chân, xem thương chỗ nào . Thấy cô đến sợi lông cũng rụng mới yên tâm, nhưng mắng càng hăng hơn, còn cấm cô một lên núi.

 

Đường Niệm Niệm coi như gió thoảng bên tai, dù núi thì chắc chắn vẫn lên, lên núi cô lấy gì mà ăn?

 

Đại đội trưởng gọi khiêng lợn xuống núi, dân làng ai nấy đều hớn hở. Lợn rừng là tài sản chung của thôn, dù Đường Niệm Niệm lấy hai cái đùi thì vẫn còn thừa hơn 200 cân, mỗi nhà đều chia hai cân, cũng kiếm chút nước béo.

 

Tề Quốc Hoa vẻ mặt vô cùng phức tạp. Hy vọng của tan thành mây khói, Đường Niệm Niệm chẳng sứt mẻ tí nào, còn đ.á.n.h con lợn rừng to như thế. Trước phát hiện con tiện nhân bản lĩnh lớn thế nhỉ?

 

Chắc chắn là con tiện nhân giấu nghề, nếu thể phát hiện .

 

Tề Quốc Hoa thừa nhận mù mắt, đổ hết trách nhiệm lên đầu Đường Niệm Niệm, càng hận cô hơn.

 

Đường Niệm Niệm bây giờ xuân phong đắc ý chính là cái tát mặt . Hắn cảm thấy Đường Niệm Niệm chắc chắn là cố ý, mục đích là để nhục , giống như hôm đám cưới khoe khoang công việc 98 đồng .

 

Con tiện nhân đáng c.h.ế.t!

 

Tề Quốc Hoa nghiến răng ken két, chằm chằm bóng lưng Đường Niệm Niệm đầy oán hận.

 

Đường Niệm Niệm đột ngột đầu , chạm mắt với .

 

Sống lưng Tề Quốc Hoa lạnh toát. Ánh mắt Đường Niệm Niệm như sói hoang trong đêm, lạnh lùng tàn nhẫn, như thể bất cứ lúc nào cũng thể cho một vuốt.

 

Hắn sợ hãi dời mắt , lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, tim đập thình thịch như đ.á.n.h trống.

 

Đường Niệm Niệm lạnh thành tiếng, ngày lành của tên tra nam bắt đầu đếm ngược .

 

Tề Quốc Hoa tâm tâm niệm niệm việc đề bạt, thì hủy hoại giấc mơ của , để đề bạt nữa.

 

Ai bảo trêu chọc cô !

 

Tề Quốc Hoa dùng thủ đoạn đê hèn với nguyên , cô chỉ thêm chút gia vị trả thôi mà, qua mới toại lòng !

 

Hôm nay thôn Đường còn náo nhiệt hơn cả Tết. Lợn rừng mổ nhanh chóng, nhà họ Đường chia hai cái đùi, dày và đại tràng. Đại đội trưởng còn chủ động cho thêm ít xương, dân làng cũng ý kiến gì.

 

Bọn họ mát ăn bát vàng ăn thịt, còn ý kiến gì nữa?

 

Đường Niệm Niệm mang thẳng đến nhà đại đội trưởng, ném xuống một cái chân : "Biếu ông Tư ạ!"

 

Sau đó cô đầu thẳng, đại đội trưởng đuổi theo cũng kịp, đành nhận lấy, nhưng càng thêm Đường Niệm Niệm với con mắt khác.

 

Về đến nhà, đương nhiên tránh khỏi Đường lão thái lải nhải. Đường Niệm Niệm rút một tờ Đại Đoàn Kết, bà cụ ngoan ngoãn ngậm miệng.

 

Tối hôm đó, khí thôn Đường nồng nàn mùi thịt, nhà nào cũng nấu thịt, lớn trẻ con đều ăn vui vẻ.

 

Đường lão thái hầm một nồi to canh xương củ cải, còn xào lòng già dưa chua cho Đường Niệm Niệm. Số thịt còn bà ướp muối, treo lên xà nhà thịt muối hong gió, hấp hầm đều ngon.

 

Đợi lát nữa măng mùa xuân đất đỏ mọc lên, hầm canh thịt muối là tuyệt nhất, chẳng cần thêm gia vị gì, chỉ cần hầm măng mùa xuân với thịt muối vài tiếng đồng hồ, nước canh trắng như sữa, ngọt đến mức rụng cả lông mày.

 

Cả nhà họ Đường ăn no căng bụng, bụng tròn xoe. Mấy ngày nay đồ ăn còn ngon hơn vua chúa, ngày nào cũng thịt, còn ăn cơm tẻ, hạnh phúc c.h.ế.t.

 

Đêm khuya, cả nhà họ Đường ngủ say. Đường Niệm Niệm gian, tìm thấy bé cưng cô đưa từ núi lúc .

 

Bé rắn đầu tam giác đang rúc trong hang run lẩy bẩy. Nó chỉ ngoài hóng gió tí thôi mà con thú hai chân đáng sợ bắt mất, nó sợ lắm .

 

"Đừng sợ, mai giúp tao c.ắ.n một tao thả mày về nhà!"

 

Đường Niệm Niệm xổm mặt bé rắn, nhẹ nhàng an ủi. Việc thiếu đạo đức, đang ngủ đông ngon lành cô bắt về.

 

Làm sai thì xin , cô là lý lẽ mà.

 

Thế nhưng bé rắn chẳng an ủi chút nào, bởi vì nó hiểu tiếng .

 

Nó còn run mạnh hơn!

 

 

Loading...