Thập niên: Sỹ Quan Mạnh Nhất Bị Mỹ Nhân Mạt Thế Nắm Thóp - Chương 163: Giết gà dọa khỉ, cần thiết phải khai trừ

Cập nhật lúc: 2025-12-06 05:32:17
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Bác Ba xử lý thế nào ạ?" Đường Niệm Niệm hỏi.

 

Đối với chuyện cô chẳng hề ngạc nhiên chút nào. Rừng lớn thì chim gì cũng , chắc chắn thể thiếu kẻ trộm cắp vặt.

 

"Bác Ba cháu bảo ý kiến của cháu, lát nữa ông sang tìm cháu đấy."

 

Bà cụ Đường bĩu môi. Nếu bà là xưởng trưởng, chắc chắn sẽ khai trừ ngay. Kẻ m.á.u ăn trộm tuyệt đối thể giữ trong xưởng, thế khác gì nuôi chuột trong hũ gạo ?

 

Đại đội trưởng nể tình làng nghĩa xóm, cho Bạc Tú một cơ hội nữa. Tuy nhiên ông cũng tự ý quyết định, ý kiến của Đường Niệm Niệm mới định đoạt.

 

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.

 

Đại đội trưởng mặt ủ mày chau tới, thấy Đường Niệm Niệm thì mắt sáng lên, cứ như tìm đáng tin cậy.

 

Trước ông thật ngờ quản lý nhà máy đau đầu như , đau đầu hơn quản lý trong thôn ruộng nhiều.

 

"Bé Niệm, cháu về !"

 

Đại đội trưởng ba bước thành hai, đến mặt Đường Niệm Niệm, một tay xách cổ Đường Cửu Cân đang ăn cơm sang một bên, bản đặt m.ô.n.g xuống.

 

Cửu Cân trong miệng còn ngậm miếng thịt, suýt nữa thì nghẹn. Nó giận mà dám gì, trừng mắt Đại đội trưởng một cái ngoan ngoãn sang bên cạnh.

 

Từ Kim Phượng dậy bếp xới thêm bát cơm đặt mặt Đại đội trưởng.

 

Đại đội trưởng trong lòng việc, giờ cho ông ăn thịt rồng cũng nuốt trôi.

 

"Bé Niệm, là chuyện thế ..."

 

"Bác Ba, cháu , chuyện trộm tất chứ gì, ăn cơm , ăn xong hẵng !"

 

Đường Niệm Niệm ngắt lời Đại đội trưởng. Cô thích chuyện công việc khi ăn cơm, hơn nữa chuyện nhỏ gì mà sầu, con Đại đội trưởng hợp xưởng trưởng.

 

thành phố gặp họ Đường Kiến Thụ. Trong ấn tượng của cô, Đường Kiến Thụ gan quyết đoán, quan hệ với chú út Đường Mãn Đồng cũng khá .

 

Hơn nữa kiếp Đường Kiến Thụ tự lập nghiệp, trở thành thế hệ đại gia đầu tiên.

 

Có điều hiện tại vẫn đang nhân viên tạm thời ở xưởng máy kéo.

 

Đại đội trưởng đành ngậm miệng, bưng bát ăn cơm. Đợi ăn xong, ông nóng lòng Đường Niệm Niệm, còn kịp mở miệng : "Loại chuyện nể tình gì hết, trực tiếp khai trừ, còn dán thông báo, thông báo cho thôn !"

 

Cần thiết g.i.ế.c gà dọa khỉ!

 

"Dù cũng là cùng thôn, nên cho một cơ hội nữa ?" Đại đội trưởng lí nhí hỏi.

 

"Bác Ba, kỷ luật của xưởng dán ở cửa, lúc xưởng rõ với . Phàm là kẻ trộm cắp tài sản của xưởng đều khai trừ, chút nể nang nào cả. Cho dù trộm cắp là chị Hồng Hạnh cháu cũng kiên quyết khai trừ!"

 

Đường Niệm Niệm chút mất kiên nhẫn, còn lấy Từ Kim Phượng và Đường Hồng Hạnh ví dụ.

 

Từ Kim Phượng hoảng sợ, cuống quýt tỏ thái độ: "Mẹ lấy nhé, áo dính một sợi chỉ cũng bỏ !"

 

ngốc, một bữa no với bữa nào cũng no bà phân biệt chứ.

 

"Hồng Hạnh cũng chuyện , nếu nó mà , bác đ.á.n.h gãy chân nó!"

 

Đại đội trưởng cũng lập tức tỏ thái độ. Con gái ông tuy đầu óc kém nhưng chuyện trộm cắp tuyệt đối sẽ .

 

"Cháu chỉ ví dụ thôi, vội gì chứ. Việc thương lượng cả. Bác Ba, cái tính do dự thiếu quyết đoán của bác . Làm xưởng trưởng cũng như tướng quân, tàn nhẫn quyết đoán, thiết diện vô tư. Một hai đều nể tình thì quản lý xưởng kiểu gì?"

 

Đường Niệm Niệm chẳng khách sáo chút nào, giáo huấn Đại đội trưởng một trận.

 

Đại đội trưởng hổ cúi đầu, hai tay bất an xoa đầu gối. Bé Niệm đúng, ông sửa.

 

mà...

 

"Bác tàn nhẫn nổi, họ cứ là bác mềm lòng!"

 

Đại đội trưởng nỗi bất lực của .

 

Đều là bà con lối xóm ngẩng đầu thấy cúi đầu thấy, mà nhẫn tâm cơ chứ!

 

Nếu là giặc Nhật thì ông chắc chắn nhẫn tâm , tuyệt đối nương tay!

 

" khó bác."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-sy-quan-manh-nhat-bi-my-nhan-mat-the-nam-thop/chuong-163-giet-ga-doa-khi-can-thiet-phai-khai-tru.html.]

 

Đường Niệm Niệm cũng hiểu cho Đại đội trưởng. Tính cách quyết định sự quyết đoán, Đại đội trưởng vốn tính quyết đoán mạnh mẽ.

 

"Thằng Ba, mày cứ coi con Bạc Tú là giặc Nhật là chứ gì. Nhìn cái bộ dạng kém cỏi của mày kìa, tao xưởng trưởng còn hơn mày!"

 

Bà cụ Đường nổi nữa, thậm chí cảm thấy bà hợp xưởng trưởng hơn Đại đội trưởng, ít nhất bà sẽ mềm lòng với kẻ trộm cắp.

 

"Thím Hai, thím đừng loạn thêm nữa, Bạc Tú với giặc Nhật thể gộp một !"

 

Đại đội trưởng bực bội. Bạc Tú là nhà phạm sai lầm, giặc Nhật là kẻ thù, thể giống ?

 

"Bác Ba, Trương Bạc Tú cần thiết khai trừ, còn thông báo thôn, g.i.ế.c một răn trăm !"

 

Giọng điệu Đường Niệm Niệm cho phép từ chối, việc cần thương lượng.

 

Đại đội trưởng gật đầu, thở dài.

 

Đường Niệm Niệm thêm: "Bác bảo Ba về , hợp xưởng trưởng, tiên phụ tá cho bác, quen việc thì để Ba chính thức xưởng trưởng."

 

Đại đội trưởng do dự: "Thằng Kiến Thụ á?"

 

"Sao ? Tao thấy thằng Kiến Thụ còn hơn đứt mày!"

 

Bà cụ Đường cướp lời. Trong bốn em Đường Kiến Quốc, bà thích nhất là đứa thứ ba Đường Kiến Thụ.

 

Bởi vì khi Đường Kiến Thụ sinh , vợ Đại đội trưởng sức khỏe , Đại đội trưởng mất sớm, Đường Kiến Thụ hầu như do bà cụ Đường nuôi, nuôi đến tận ba tuổi mới đưa về.

 

Đường Kiến Thụ cũng thiết với bà cụ Đường, hiếu thuận bà như bà nội ruột.

 

Đại đội trưởng mặt đen sì, trong bụng đầy tức tối mà dám tranh luận với bà cụ Đường.

 

Tuy rằng con trai út ưu tú, nhưng ông bố cũng đến nỗi kém cỏi thế chứ?

 

Có điều Đại đội trưởng cũng cảm thấy để con trai út về cũng . Ông tự , Đại đội trưởng thì vấn đề gì, nhưng xưởng trưởng chút vượt quá khả năng.

 

"Bác sẽ gọi điện cho Kiến Thụ, bảo nó về!"

 

Đại đội trưởng đồng ý.

 

Làm nhân viên tạm thời ở xưởng máy kéo cũng chẳng bao giờ mới lên chính thức, thà về quản lý xưởng dệt tất, ở nhà, ngày nào cũng gặp.

 

Đại đội trưởng tuy mềm lòng nhưng cái lời, khả năng thực thi cũng mạnh. Sau khi nhận ý kiến của Đường Niệm Niệm, buổi chiều ông xử lý Trương Bạc Tú, còn dán thông báo khai trừ ở cổng xưởng.

 

Người trong thôn xúm xem thông báo, nhờ chữ to lên.

 

"Đồng chí Trương Bạc Tú trong thời gian việc trộm giấu ba đôi tất, định mang về nhà dùng riêng, bản cũng thừa nhận. Qua bàn bạc quyết định khai trừ đồng chí Trương Bạc Tú, nay thông báo!"

 

lớn tiếng .

 

Các thôn dân nổ tung như cái chợ vỡ, bàn tán xôn xao.

 

"Trương Bạc Tú là ai thế? Trong thôn tên ?"

 

"Là vợ thằng Đường Thạch Lâm đấy!"

 

"Hóa là vợ thằng Thạch Lâm . Mới xưởng dệt tất mấy ngày nay mà mặt vênh váo lắm, gọi cũng thèm thưa, giờ thì , mất sạch!"

 

"Trương Bạc Tú khai trừ , thế trống một chỗ ?"

 

phát hiện điểm mấu chốt, lớn tiếng hỏi.

 

Không khí lập tức im bặt, đám đông , ngay đó lập tức giải tán, ai về nhà nấy.

 

Trống một chỗ, chắc chắn sắp xếp , họ nắm lấy cơ hội .

 

Trương Bạc Tú lóc rời khỏi xưởng dệt tất. Trong xưởng cũng bạc đãi cô , tiền lương mười ngày đều thanh toán hết, tổng cộng mười một đồng hai hào sáu xu, thiếu một xu.

 

Người thôn Đường đều kích động điên , mười ngày nhiều tiền như thế, nếu đủ tháng thì chẳng hơn ba mươi đồng ?

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Mẹ ơi!

 

Phát tài !

 

 

Loading...