Bác tài Mao một phen thụ sủng nhược kinh. Bữa cơm thịnh soạn thế nhà ông chỉ Tết mới , ngày thường món mặn là sang, chẳng lẽ đời sống nông thôn giờ cao thế ? Bữa cơm bác tài Mao ăn no nê, ấn tượng về Đường Niệm Niệm để cho hết. Trước xưởng trưởng Tiền cũng sai ông việc riêng nhưng ai hào phóng như Đường Niệm Niệm, mời điếu t.h.u.ố.c là khách sáo lắm .
Nghỉ ngơi một lát, bác tài Mao xin phép về. Đường Niệm Niệm nhiều, bắt hai con thỏ, hai con gà rừng và hai túi khoai lang khô bác gái Ba mới phơi xong nhét lên xe.
"Một nửa biếu xưởng trưởng Tiền, bác đưa giúp cháu."
"Nhiều... nhiều quá, sư phụ Đường khách sáo quá."
Bác tài Mao lắp bắp, nhiều đồ thế ông dám nhận.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
"Đồ núi, mất tiền mua ạ. Bác đường cẩn thận!"
Đường Niệm Niệm kiệm lời, ném đồ lên xe đóng cửa cái rầm. Mấy thứ chỉ khoai lang khô là đáng tiền chút đỉnh, thỏ và gà trong gian cô nuôi cả đàn, biếu bớt mới .
Bác tài Mao há miệng định gì đó, trong lòng dâng lên cảm giác áy náy. Lúc ông còn phiền vì trời mưa xe chở nhiều bẩn, về rửa xe. Giờ thì lương tâm c.ắ.n rứt, rửa xe là việc của ông, gì mà phiền, hào phóng t.ử tế thế , ông mà còn kêu ca thì còn là ?
"Sư phụ Đường, việc gì cứ sai bảo nhé."
Bác tài Mao cảm động như gặp tri kỷ, thề sẽ dốc lòng báo đáp thịnh tình của Đường Niệm Niệm.
"Vâng ạ."
Đường Niệm Niệm cũng khách sáo. Thời tài xế là nghề "cổ cồn vàng", khối lấy việc quen tài xế vinh dự. Vốn cô định nhờ xe của xưởng vì thấy phiền, nhưng bà cụ Đường khoe khoang ở đầu thôn thì đổi ý. Bà cụ thích thì chiều bà, thỉnh thoảng nhờ vài cho bà vui.
Chuyện bà cụ Đường ô tô con về nhà lan truyền khắp thôn chỉ trong một bữa cơm. Chiều bà cụ , xúm hỏi han, bà cụ dịp nổ tưng bừng.
Đường Mãn Đồng tàu hỏa mấy ngày mệt rũ rượi, ăn trưa xong tắm rửa lăn ngủ, ngủ một mạch đến tối mịt mới bà cụ Đường vỗ cho tỉnh.
"Về đến nhà là ngủ, lợn còn lười bằng mày. Mai liệu hồn mà công điểm, mày còn dám chạy rông nữa tao bảo bố mày tối về báo mộng dạy dỗ mày!"
Bà cụ Đường cầm chổi lông gà, mắng con trai té tát. Đường Mãn Đồng là con út sinh năm bà 38 tuổi nên chiều, thành lười chảy thây. Khi ông cụ còn sống nó còn an phận chút, ông cụ mất cái là nó như khỉ xổng chuồng, suốt ngày lêu lổng về nhà. Sắp 30 tuổi đầu mà vợ con gì, bà cụ giận lo, sợ nhắm mắt xuôi tay vẫn thấy con út lấy vợ thì còn mặt mũi nào gặp ông cụ suối vàng.
"Mẹ, nhẹ tay chút, con mang đồ về biếu đây."
Đường Mãn Đồng nhanh nhẹn nhảy xuống giường, lục lọi trong đống quần áo cũ , moi từ lớp lót bên trong một gói giấy, bên trong là một xấp tiền - thành quả hai ba tháng buôn.
Bà cụ Đường giật lấy xấp tiền, đếm nhoay nhoáy, tổng cộng hơn 520 đồng. Mắt bà sáng rực lên, nhanh tay đóng chặt cửa sổ, thì thào hỏi: "Mày phe phẩy đấy ?"
"Mẹ đừng quản con gì, miễn tiền là thật, cứ cầm mà tiêu."
Đường Mãn Đồng vẻ đại gia, chẳng thấy việc buôn lậu gì mất mặt. Thời buổi ruộng thật thà thì kiếm mấy đồng? Từ xưa đến nay ruộng ai giàu, giàu quan thì buôn. Dù đ.á.n.h c.h.ế.t cũng ruộng, thà mang tiếng lười còn hơn bán mặt cho đất bán lưng cho trời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-sy-quan-manh-nhat-bi-my-nhan-mat-the-nam-thop/chuong-138-hai-me-con-dau-tri-ba-cu-duong-thang.html.]
Bà cụ Đường nhét tiền túi, hạ giọng cảnh cáo: "Mày liệu hồn mà an phận, đừng chuyện phi pháp nữa, bắt thì ? Chỗ tiền tao giữ để hỏi vợ cho mày, kiếm đứa nào xinh xắn, tháo vát, cuối năm đám cưới."
"Mẹ, con lấy vợ quê ."
Đường Mãn Đồng phản đối. Hắn lấy vợ thành phố văn hóa cơ.
"Bốp!"
Một cái tát trời giáng xuống đầu khiến ong ong cả tai.
"Nhà quê thì ? Mẹ mày nhà quê đây, mày cũng là dân nhà quê, mày còn chê nhà quê ? Cái loại lười biếng như mày, gái quê nó còn chả thèm lấy nữa là!"
Bà cụ Đường hung dữ, tay lưu tình để nắn chỉnh tư tưởng lệch lạc của con trai. Đường Mãn Đồng ôm đầu im thít, cãi thì ăn đòn no. khuất phục . Kiểu gì cũng lấy vợ thành phố, cứ chờ đấy mà xem.
Mắng mỏi mồm bà cụ mới dừng nấu cơm tối. ... bàn tay bà cụ nhanh như chớp túm lấy cạp quần Đường Mãn Đồng. Hắn hét toáng lên: "Mẹ cái gì thế? Con 25 tuổi đấy, buông !"
"Mày tự lấy để tao lấy?"
Bà cụ buông, còn định giật mạnh.
"Mẹ, thật mà..."
Giọng Đường Mãn Đồng nhỏ dần, cuối cùng bất lực: "Mẹ lưng ."
Bà cụ Đường hừ đắc ý, , miệng đếm: "Một, hai, ba... Xong !"
Vừa dứt lời bà phắt . Đường Mãn Đồng tay vẫn thò trong quần, mặt đỏ bừng vì hổ, c.h.ử.i thề mà dám, đành ngoan ngoãn lôi từ túi quần sịp một cuộn tiền buộc dây chun. Bà cụ giật lấy đếm: 200 đồng chẵn.
"Còn dám chơi chiêu với bà ? Mày chổng m.ô.n.g lên là tao mày định ỉa phân gì !"
Bà cụ Đường đắc thắng nhét 720 đồng túi, nghênh ngang , quên mắng với : "Còn ườn đấy gì, dậy xếp củi ngoài sân !"
"Biết !"
Đường Mãn Đồng hậm hực đáp. Đợi khuất, lén đóng cửa , lôi từ lót giày hai chiếc tất hai cuộn tiền nữa, tổng cộng 200 đồng.
"May mà ông đây chuẩn ."
Đường Mãn Đồng tìm quanh phòng, cuối cùng chọn cái hốc tường gầm giường nơi giấu tiền. Trên giữ mấy chục đồng tiêu vặt, 200 đồng để vốn. Nghỉ ngơi vài hôm chuyến nữa. Bên ngoài kiếm tiền dễ lắm, sẽ Bằng Thành (Thâm Quyến), gần Hồng Kông nhiều hàng lạ, nhập nhiều chút kiếm mớ to nghỉ.