Thập niên: Sỹ Quan Mạnh Nhất Bị Mỹ Nhân Mạt Thế Nắm Thóp - Chương 137: Ra ngoài giữ chút thể diện cho chú út

Cập nhật lúc: 2025-12-06 05:31:18
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Tiền nhiều quá rửng mỡ ? Hai thùng nước giải mà đưa một đồng? Chú út mày đái bừa mấy bãi là kiếm một đồng ngay. Cái đồ phá gia chi tử, núi vàng núi bạc cũng đủ cho mày phá!"

 

May mà xe ngoài nên bà cụ Đường hạ giọng xuống nhiều, chứ ở nhà là bà thượng cẳng chân hạ cẳng tay . Một đồng tiền còn đau hơn xẻo miếng thịt của bà. Đưa một hai hào là , đằng đưa hẳn một đồng. Mới mấy ngày mắng là con ranh ngứa da.

 

"Chú út ' ' nhỉ?"

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Đường Niệm Niệm thật. Đường Mãn Đồng 25 tuổi , còn là trai tân ?

 

"Bé mồm thôi, ngoài giữ chút thể diện cho chú mày."

 

Bà cụ Đường trừng mắt. Con gái con đứa ăn giữ mồm giữ miệng, cái gì cũng dám toạc .

 

Đường Niệm Niệm bĩu môi. Bà cụ tiêu chuẩn kép thật, rõ ràng lúc bà gào to hơn ai hết.

 

Bị cô cắt ngang như , bà cụ Đường quên béng chuyện một đồng tiền, nhắc nữa. Thực là bà còn sức mà nhắc, vì bà say xe.

 

"Trong xe mùi hương hắc quá... ôi , chóng mặt quá..."

 

Bà cụ Đường ban đầu còn thấy mùi thơm trong xe dễ chịu, một lúc thì đầu óc cuồng, bụng nôn nao, bữa sáng sắp trào đến nơi. Bà cố nhịn, tiếc của dám nôn.

 

"Bà bấm huyệt Hợp Cốc !"

 

Đường Niệm Niệm bảo bà cụ dùng sức bấm huyệt Hợp Cốc ( giữa ngón cái và ngón trỏ) để giảm buồn nôn. Bà cụ Đường dùng hết sức bình sinh bấm mạnh tay, quả nhiên đỡ buồn nôn hơn. Bà dựa ghế, chẳng buồn năng gì nữa. Mệt rã rời.

 

May mà xe về đến thôn Đường nhanh. Vừa đến đầu thôn, bà cụ Đường đòi xuống xe. Đường Niệm Niệm bảo bác tài Mao dừng xe ở đầu thôn, mời nhà uống chén nóng. Bác tài Mao vốn định uống nhưng buồn vệ sinh nên đành dừng xe.

 

Xe dừng, những đang việc ở đầu thôn ùa tới xem như xem hội, hiếu kỳ vô cùng. Thấy nhà họ Đường bước xuống xe, cả đám nhao nhao như vỡ tổ.

 

"Thím Hai, thím xe Tây về thế?" "Niệm nha đầu, xe của cháu ?" "Thím Hai, xe Tây cảm giác thế nào?"

 

Dân làng vây quanh bà cụ Đường hỏi tới tấp, ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Không còn sự ghen tị nữa. Khoảng cách quá xa, họ ghen tị nổi, chỉ ngưỡng mộ thôi.

 

"Đừng xúm , để thở cái ."

 

Bà cụ Đường phẩy tay yếu ớt bảo tản , hít sâu mấy khí trong lành, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, tinh thần cũng phấn chấn trở .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-sy-quan-manh-nhat-bi-my-nhan-mat-the-nam-thop/chuong-137-ra-ngoai-giu-chut-the-dien-cho-chu-ut.html.]

"Niệm nha đầu, Lục Cân, hai đứa đưa bác tài Mao về nhà , bà nghỉ ở đây một lát."

 

Đường Niệm Niệm liếc bà cụ, thừa tỏng tâm tư khoe khoang của bà, mặc kệ bà, đó là niềm vui nho nhỏ của già.

 

Quả nhiên, mấy bước thấy giọng oang oang của bà cụ Đường.

 

"Ôi dào, xe Tây thì êm đấy nhưng cái mùi thơm hắc quá chịu nổi, chóng cả mặt, suýt nôn cả cơm sáng . Thảo nào kịch hát câu 'Mặc long bào da dáng Thái tử', cái già của chắc phúc hưởng thụ xe Tây ."

 

"Thím Hai, xe Tây mà cũng say á? Làm gì chuyện đó, máy cày say ."

 

"Mày ngốc thế, máy cày bốn phía thông thống gió lùa, so thế nào với xe Tây kín mít? Thảo nào mấy ông quan bà lớn ai nấy ăn ít như mèo, hóa là sợ xe nôn đấy!"

 

Dân làng như phát hiện chân lý mới, bàn tán xôn xao.

 

Rất nhanh, chủ đề câu chuyện sự lèo lái của bà cụ Đường về chiếc xe con. Bà đắc ý khoe: "Xưởng trưởng Võ quý con Niệm nhà lắm. Trời mưa, sợ nó ướt nên phái xe riêng đưa về tận nơi. trường học lấy nước tiểu thì gặp nó về, tiện thể nhờ một đoạn. Thằng Mãn Đồng đang gánh nước tiểu phía kìa. Hôm nay khéo thật, gặp cả nút đường. Nhờ phúc con Niệm mà đời cũng xe Tây một ."

 

Bà cụ Đường lúc đầu hết choáng, tinh thần sảng khoái, trung khí mười phần, tận hưởng sự tung hô của . Ai cũng khen bà , đứa cháu gái giỏi giang, cả cái công xã bà già nào bì kịp. Bà cụ thích mấy lời lắm, tươi như hoa.

 

Bỗng một giọng lạc quẻ vang lên: "Thím Hai, thằng Mãn Đồng nhà thím yêu ? Sang năm là nó 26 đấy, bằng tuổi nó trong thôn con cái đề huề cả ."

 

Nụ mặt bà cụ Đường tắt ngấm, mặt sa sầm, lườm phụ nữ chuyện cháy mắt, khẩy: "Thằng Mãn Đồng nhà vội. Không tìm mà là kén chọn. Niệm Niệm với chú út lắm, nó bảo , tìm bà thím nào nó ưng ý mới , con gái bình thường Niệm Niệm thèm để mắt ."

 

Chuyện chuyện , con mụ vô duyên cùng một giuộc với nhà họ Tề, cố tình chọc ngoáy bà.

 

Không đợi phụ nữ mở miệng, bà cụ Đường phản pháo ngay: " nhớ con Tú Phương nhà cô cũng 21 nhỉ, vẫn ai rước ? Tuy con bé trông cũng tàm tạm nhưng con gái lớn trong nhà như b.o.m nổ chậm, để lâu thành bà cô già, quá lứa lỡ thì đến đàn ông góa vợ cũng chê đấy!"

 

Chặn họng kẻ gây sự, tâm trạng bà cụ Đường cực , liếc xéo, hất cằm, hừ mạnh một tiếng vung tay bỏ . Bà về tiếp đãi bác tài Mao, chấp nhặt với loại .

 

Đường Niệm Niệm bắt một con thỏ và một con gà rừng từ lồng sắt . Trong gian cô nuôi nhiều lắm, nhốt hết lồng, ăn là thịt. Cô lông xong thì bà cụ Đường về, lao bếp nấu nướng.

 

Bác tài Mao uống ở nhà chính mà chân tay thừa thãi. Ông cũng chẳng hiểu . Vừa nãy ông bảo về , nhưng Đường Niệm Niệm ông một cái, ông buột miệng đồng ý ở ăn cơm, thế là đây.

 

May mà Đường Mãn Đồng về. Hắn phòng bộ quần áo sạch sẽ tiếp khách, chuyện trò rôm rả với bác tài Mao.

 

Bữa trưa thỏ kho tàu, canh gà rừng và một bát tam tiên hấp. Món tam tiên là do Đường Niệm Niệm mua nguyên liệu nhờ đầu bếp nhà ăn xưởng Tiền Tiến , tiền công là ba bao t.h.u.ố.c lá Trung Hoa. Trong gian nhiều t.h.u.ố.c lá Trung Hoa, cô bóc vỏ bao, lấy t.h.u.ố.c gói báo đem tặng, dối là quen trong nhà máy t.h.u.ố.c lá. Đầu bếp tin sái cổ, t.h.u.ố.c lá tuồn từ nhà máy chắc chắn là t.h.u.ố.c lá rời, bao bì cũng chẳng , miễn hút ngon là . Ba bao t.h.u.ố.c lá xịn giúp ông đầu bếp và Đường Niệm Niệm trở thành "chiến hữu", cô nhờ vả còn dễ hơn cả xưởng trưởng Tiền.

 

 

Loading...