Thập niên: Sỹ Quan Mạnh Nhất Bị Mỹ Nhân Mạt Thế Nắm Thóp - Chương 136: Một đồng mua hai thùng nước tiểu

Cập nhật lúc: 2025-12-06 05:31:17
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà cụ Đường lộ vẻ kinh ngạc, hỏi cháu gái xe con về, nhưng kìm . Chuyện đó về nhà hỏi , giờ bà giành chỗ nước tiểu .

 

Bà cụ thẳng lưng, dõng dạc : "Chính cái mụ hổ trộm nước tiểu hai ngày nay của !"

 

Bà già gầy gò biến sắc. Bà ngờ cháu gái của bà cụ Đường xe con, chắc chắn là quan lớn thành phố, bà dây .

 

"Ai trộm nước tiểu nhà bà? Chỗ nước tiểu tên bà , bà thử gọi xem nó thưa !"

 

Bà già gầy gò giọng yếu nhiều nhưng vẫn cố cứng miệng. Dù hai thùng nước tiểu to thế tiếc lắm.

 

"Cứt đái nhà bà tiếng chắc? Bà vệ sinh xong còn gọi mấy tiếng thì cứt nó mới chui hả? Đầu óc bà chứa giòi bọ mà thốt câu ngu xuẩn thế!"

 

Bà cụ Đường lườm nguýt, câu nào cũng sặc mùi "cứt đái". Đường Niệm Niệm mà thấy cũng bốc mùi theo.

 

"Đầu bà mới chứa giòi. Thôi , chia cho bà một thùng!"

 

Bà già gầy gò chủ động nhượng bộ, đắc tội với Đường Niệm Niệm xe con.

 

"Bà đây thèm chia chác với mụ? Hai thùng vốn dĩ là của !"

 

Bà cụ Đường nhảy dựng lên. Mụ già thối tha mặt dày, lấy nước tiểu của bà quà biếu, trơ trẽn thế !

 

Đường Mãn Đồng mà ong cả đầu, thật sự vì hai thùng nước tiểu mà cãi , bèn : "Mẹ, về nhà con đái cho , bao nhiêu cũng !"

 

Chỉ là nước tiểu đồng t.ử thôi mà, đầy. Ngày đái tám bãi là chuyện nhỏ!

 

Đường Niệm Niệm và bà cụ Đường đồng loạt với ánh mắt nghi ngờ y hệt .

 

"Mày cái rắm ! Cút sang một bên, đừng vướng chân bà!"

 

Bà cụ Đường tát con trai một cái, vẻ mặt ghét bỏ. Tuy là ruột nhưng bà cũng tin thằng con trai út vẫn còn là "trai tân". Quanh năm suốt tháng lêu lổng bên ngoài, giữ thế nào ? Bà cụ tay khỏe, cái tát kêu giòn tan. Đường Mãn Đồng đau nhe răng trợn mắt, ngoan ngoãn dạt sang một bên, vẻ mặt hậm hực. Cả năm mới thật một già tin.

 

Thấy bà cụ Đường và bà già gầy gò sắp lao đ.á.n.h , Đường Niệm Niệm chen giữa, lạnh lùng : "Đừng cãi nữa. Bà nội, bà lên xe ."

 

"Thế còn chỗ nước tiểu ?" Bà cụ Đường cam tâm chỉ hai thùng nước tiểu, bà còn định luộc trứng nước tiểu nữa cơ mà.

 

"Cháu lấy cho bà!"

 

Đường Niệm Niệm đảm bảo. Bà cụ Đường bán tín bán nghi lên xe, còn thò đầu cửa sổ chằm chằm.

 

Đối mặt với Đường Niệm Niệm, bà già gầy gò khí thế yếu hẳn, còn hung hăng như lúc cãi với bà cụ Đường.

 

"Dù cô quan to cũng thể vô cớ cướp nước tiểu của ."

 

Bà già gầy gò lấy hết can đảm . Bà thỏa thuận với , gánh hai thùng về là trả 5 hào. Cháu trai bà đang đợi 5 hào để mua thịt ăn.

 

Đường Niệm Niệm nghiêng che khuất tầm của bà cụ Đường, móc túi lấy một đồng, nhanh chóng đưa cho bà già gầy gò.

 

"Đi ?"

 

Đường Niệm Niệm ôn tồn hỏi. Cô bắt nạt nghèo. Bà già quần áo vá chằng vá đụp, mặt mày xanh xao, rõ ràng gia cảnh khó khăn, lẽ thực sự cần hai thùng nước tiểu . Khi con còn đang chật vật để sinh tồn thì bắt họ giảng giải lễ nghĩa liêm sỉ là quá đáng. Quan trọng nhất là Đường Niệm Niệm thực sự tay vì hai thùng nước giải, mất mặt lắm.

 

Bà già gầy gò biến sắc, chân tay luống cuống, lo sợ đồng tiền trong tay, dám nhận. Nhiều quá, bà sợ nhận sẽ gặp rắc rối.

 

"Cô đưa 5 hào thôi." Bà già gầy gò nhỏ. 5 hào là đủ .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-sy-quan-manh-nhat-bi-my-nhan-mat-the-nam-thop/chuong-136-mot-dong-mua-hai-thung-nuoc-tieu.html.]

"Bà nội cháu đấy."

 

Đường Niệm Niệm dọa một câu. Bà già gầy gò nhanh như chớp nhét tiền túi, chạy biến, thoáng cái mất hút.

 

"Chú út, chú gánh về !"

 

Đường Niệm Niệm ven đường chùi giày. Mưa gió thật phiền phức, dính đầy bùn đất.

 

"Bộ của chú mới toanh đấy..."

 

Đường Mãn Đồng nhăn nhó từ chối. Bộ quần áo là mốt nhất bây giờ, mới mặc còn kịp khoe mẽ, thể gánh nước giải ?

 

"Bà nội, chú út chịu gánh nước giải!"

 

Đường Niệm Niệm mách lẻo công khai. Trên xe, bà cụ Đường hung thần ác sát mắng vọng xuống: "Mày còn trẻ gánh, định bắt bà già gánh ? Bà nuôi mày lớn từng , chút việc cỏn con cũng nhờ ? Nuôi mày thà nuôi con lợn còn hơn, lợn còn ích hơn mày!"

 

"Con gánh, con gánh là chứ gì, đừng niệm nữa!"

 

Nghe bài ca quen thuộc, đầu Đường Mãn Đồng to ba vòng. Hắn nghiến răng lườm cháu gái một cái, xắn ống quần lên, cam chịu gánh nước giải.

 

"Mà dám đổ thì bà đ.á.n.h nát mông!"

 

Bà cụ Đường xuống xe, hái mấy nắm cỏ ven đường tết qua loa thành hai cái vòng cỏ, thả mỗi thùng một cái. (Đây là mẹo dân gian, thả cỏ hoặc lá cây lên mặt nước giúp nước sóng sánh đổ ngoài khi gánh).

 

"Mẹ, con lớn đầu thế , ở ngoài đường đừng động một tí là dọa đ.á.n.h mông, giữ cho con trai tí thể diện ." Đường Mãn Đồng hổ, nhỏ nhắc nhở .

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

"Vợ cưới, công điểm , chả tích sự gì mà còn đòi thể diện?"

 

Bà cụ Đường hừ lạnh, lườm con trai cháy mắt, chẳng nể nang gì. Đồ bất tài vô dụng, nếu con đẻ thì bà thèm mặt.

 

Đường Mãn Đồng thở dài, chấp nhận phận gánh nước giải bộ về.

 

Đường Niệm Niệm lên xe, bác tài Mao nổ máy. Bà cụ Đường ngó xung quanh xe, chốc chốc sờ soạng ghế , thích thú vô cùng. Sống hơn 60 năm cuộc đời, đây là đầu tiên bà "xe Tây".

 

"Cái xe Tây êm thật, mưa tới mặt nắng tới đầu. Niệm Niệm, xe ở thế?"

 

"Trời mưa, xưởng trưởng sợ cháu ướt nên phái xe đưa về ạ." Đường Niệm Niệm giải thích.

 

"Xưởng trưởng Võ á? Ông thật đấy!"

 

Độ hảo cảm của bà cụ Đường với xưởng trưởng Võ tăng vọt, khen lấy khen để. Bác tài Mao thôi, thanh minh cho xưởng trưởng nhà . Rõ ràng là xưởng trưởng Tiền việc , gán công lao cho xưởng trưởng Võ ?

 

"Vâng, bà dựa lưng ghế , thế thoải mái hơn."

 

Đường Niệm Niệm ậm ừ cho qua. Cô với bà cụ chuyện thêm ở xưởng Tiền Tiến, cũng dặn dò Đường Kiến Quốc và đại đội trưởng giữ bí mật. Nổi bật thì , chứ quá lố sẽ gặp rắc rối.

 

Bà cụ Đường quả nhiên đ.á.n.h lạc hướng, ngả ghế, thở dài khoan khoái. Thảo nào ai cũng quan, xe Tây sướng thật!

 

"Vừa nãy mày đưa bao nhiêu tiền?"

 

Bà cụ Đường bất thình lình hỏi.

 

"Một đồng... đưa tiền."

 

Đường Niệm Niệm nhất thời lỡ miệng, tuy phản ứng nhanh sửa ngay nhưng muộn. Cô ngẩng lên bắt gặp ánh mắt âm trầm của bà cụ.

 

 

Loading...