Hôm , Đường Niệm Niệm đến xưởng Tiền Tiến gia công nốt 4 linh kiện còn , tất cả đều đạt chuẩn độ chính xác cao. Xưởng trưởng Tiền hớn hở gọi điện cho nhà máy tuabin nước bảo cử đến nghiệm thu. Lô hàng trót lọt là ông nắm chắc phần thắng, thể yêu cầu đơn hàng linh kiện lớn hơn.
"Cháu về nhà đây, việc gì chú cứ gọi điện." Đường Niệm Niệm đồ, chuẩn về thôn Đường.
"Tiểu Đường, để chú phái xe đưa cháu về nhé?" Xưởng trưởng Tiền quan tâm.
"Thôi ạ, cháu xe đạp ."
Đường Niệm Niệm từ chối. Cả xưởng mỗi con xe con hiệu Thượng Hải cũ nát, xưởng trưởng Tiền còn tiếc dám , sợ nó long bánh mất. Trong gian của cô đầy siêu xe mới cứng, tiếc là mang , chỉ lái trong đó cho đỡ nghiền thôi.
Cô dặn dò 6 đồ chịu khó học hành. Đường Kiến Quốc chia sẻ tài liệu, nếu họ thực sự dụng tâm thì sẽ học . Thái độ của mấy đổi hẳn, từ cợt nhả sang cung kính. Đường Niệm Niệm tuy trẻ và là nữ nhưng tài thực sự, họ phục sát đất.
Đường Niệm Niệm đến nhà xe thì trời lất phất mưa phùn. Mưa bụi bay mặt mát lạnh dễ chịu, cô lười mặc áo mưa, cứ thế đạp xe cổng. Vừa đến nơi thì tiếng còi xe bim bim phía . Là chiếc xe con "bảo bối" của xưởng.
"Đồng chí Đường, xưởng trưởng Tiền bảo đưa cô về nhà."
Tài xế riêng của xưởng trưởng - bác tài Mao thò đầu ân cần mời mọc. Cô gái xinh là cục cưng của xưởng trưởng, ông kính trọng.
"Không cần phiền ạ, cháu xe đạp mà."
Đường Niệm Niệm cái xe nát .
"Trời mưa , xưởng trưởng giao nhiệm vụ đưa cô về tận nhà an , để cô dính hạt mưa nào." Bác tài Mao khổ sở. Nếu để Đường Niệm Niệm cảm, xưởng trưởng lột da ông mất.
Đường Niệm Niệm thông cảm cho ông, đồng ý lên xe. Cô bỏ xe đạp cốp , cốp đóng nắp, cứ để hé. Bác tài Mao lái xe lụa, xe chạy êm, nhưng đường xá tệ quá, khỏi huyện lỵ là xóc nảy tưng bừng, ê hết cả m.ô.n.g Đường Niệm Niệm.
Đến ngã ba đường, còn cách thôn Đường hơn mười dặm, Đường Niệm Niệm thở phào. Mưa nặng hạt hơn, cô định kính lên thì thấy Đường Lục Cân đang rảo bước phía , vai đeo cái cặp sách màu vàng lục vá chằng vá đụp căng phồng, tay xách thêm một cái túi.
Đường Lục Cân ô. Nhà họ Đường coi ô là hàng xa xỉ phẩm, ô giấy dầu nhưng mang bất tiện. Cả cái thôn Đường tìm đỏ mắt một cái ô vải dù nào. Mưa thì khoác áo tơi là xong, tốn tiền mua ô gì.
"Lục Cân!"
Đường Niệm Niệm gọi, bảo bác tài dừng xe. Đường Lục Cân thấy chị hai trong ô tô con thì kinh ngạc sững sờ.
"Ngẩn đó gì, lên xe nhanh!"
Đường Niệm Niệm quát. Đường Lục Cân hồn, quệt bùn đất ở đế giày cỏ ven đường mới dám leo lên xe.
"Lau mặt ."
Đường Niệm Niệm đưa khăn tay cho em gái. Xe chạy tiếp đầy một dặm, Đường Niệm Niệm thấy quen. Phía một đang thở hồng hộc chạy, chính là ông chú út Đường Mãn Đồng lêu lổng. Vai vác bao tải to, mặc áo sơ mi hoa màu vàng nghệ, tóc uốn xoăn, quần ống loe dính đầy bùn. Bộ dạng thời bấy giờ là mốt "chất chơi" lắm đây. Đường Niệm Niệm đoán nửa năm nay chú út buôn bán ở Quảng Châu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-sy-quan-manh-nhat-bi-my-nhan-mat-the-nam-thop/chuong-135-o-to-con-bao-boi-cua-xuong-dua-ve-tan-nha.html.]
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
"Chú út, lên xe!"
Đường Mãn Đồng phắt . Khuôn mặt điển trai, mày rậm mắt to, ánh mắt lanh lợi. Trai nhà họ Đường nhan sắc đều tệ, nhưng Đường Mãn Đồng 25 tuổi vẫn ế vợ.
"Niệm Niệm? Lục Cân? Sao hai đứa ô tô con thế ?"
Đường Mãn Đồng toe toét, vứt bao tải cốp, chùi giày cỏ nhảy tót lên xe. Vừa ấm chỗ, chú rút bao t.h.u.ố.c lá Mẫu Đơn - loại t.h.u.ố.c sang chảnh giá 5 hào một bao - mời bác tài.
"Bác tài vất vả quá, bác họ gì ạ?"
"Không vất vả , họ Mao."
Khả năng giao tiếp của Đường Mãn Đồng là một, loáng cái chuyện trò rôm rả với bác tài Mao, moi cả thông tin bác tài sắp mừng thọ 60. Đường Niệm Niệm phục sát đất ông chú , đúng là nhân tài bán hàng bẩm sinh: mặt dày, tự nhiên như ruồi, mồm mép tép nhảy, gan to, chút văn hóa ( nghiệp cấp ba).
Xe về gần đến thôn Đường, qua thôn Lạc Hà. Ở đây trường tiểu học chung cho mấy thôn lân cận. Trời mưa nhỏ dần, Đường Niệm Niệm mở cửa kính hít thở khí trong lành. ngay lập tức một mùi khai nồng nặc xộc mũi, kèm theo tiếng c.h.ử.i mắng quen thuộc:
"Cái con mụ chổi thối tha hổ , đến nước giải cũng ăn trộm! Nhà mày ngày ba bữa uống nước giải cơm ? Ngày nào cũng ăn trộm nước giải, sợ cả nhà uống thành cái thứ lẳng lơ !"
Giọng c.h.ử.i đổng lanh lảnh, điêu luyện đích thị là bà nội yêu của cô. Đường Niệm Niệm thò đầu , thấy bà cụ Đường chống nạnh cổng trường c.h.ử.i tay đôi với một bà già gầy gò bên cạnh hai thùng nước tiểu đồng t.ử to tướng.
"Mẹ kiếp, mày mới là đồ lẳng lơ già! Bà đây trộm nước giải nhà mày chắc mà mày xía ?" Bà già gầy gò cũng , c.h.ử.i chem chẻm.
"Đấy là nước giải nhà tao! Bà đặt gạch với nhà trường từ sớm . Cái đồ lẳng lơ già hổ, thích uống nước giải thế thì để bà đái cho mà uống mỗi ngày!"
Đường Niệm Niệm giật giật khóe miệng. Hàm lượng "cứt đái" trong cuộc đối thoại cao quá. Cô đoán tình hình: Bà nội đặt nước tiểu đồng t.ử với trường học nhưng bà già hớt tay . Chuyện hiếm, năm nào đến mùa nước tiểu đồng t.ử cũng đắt như tôm tươi, đ.á.n.h vì tranh giành nước giải là chuyện thường ngày ở huyện.
Đường Mãn Đồng bảo bác tài dừng xe, phi xuống tiếp ứng cho già.
"Mẹ, đứa nào mắt dám bắt nạt thế?"
Đường Mãn Đồng cao to lực lưỡng, khí thế bức , mở miệng trấn áp bà già gầy gò.
"Là cái mụ già hổ trộm nước giải của !"
Bà cụ Đường thấy con trai út về thì mừng rỡ mặt, lưng thẳng tắp, hất cằm lườm đối thủ.
"Bà nội, ai trộm đồ của bà?"
Đường Niệm Niệm bước xuống xe. Giọng lạnh lùng thu hút sự chú ý của bộ quần chúng ăn dưa. Mọi đồng loạt về phía cô.
Ôi ơi, ô tô con về kìa! Không dây !