Thập niên: Sỹ Quan Mạnh Nhất Bị Mỹ Nhân Mạt Thế Nắm Thóp - Chương 129: Chu Tư Nhân về nông thôn sớm để tìm kho báu nhà họ Đường
Cập nhật lúc: 2025-12-06 05:30:43
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhà họ Chu ở Bắc Kinh
Ông cụ Chu về đến nhà triệu tập cuộc họp gia đình, đàn ông ba thế hệ nhà họ Chu đều mặt đông đủ. Chu Tư Nhân cũng tham gia. Hắn và Chu Tư Lượng là em họ, quan hệ , từ nhỏ lẽo đẽo theo đuôi họ. Biết tin họ trở thành phế nhân, Chu Tư Nhân khó chịu, hận Thẩm Kiêu thấu xương.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
"Tư Lượng quyết thể rời quân đội, nhà họ Chu cần kế thừa!"
Giọng ông cụ Chu kiên quyết. Trong mấy đứa cháu, chỉ Chu Tư Lượng thiên phú nhất, Tư Nhân kém hơn một chút, chí hướng ở quân đội. Ông cũng còn sức để bồi dưỡng khác nữa, cách nhất bây giờ là chữa khỏi cho Tư Lượng.
"Bố, con hỏi bệnh viện , hy vọng mong manh lắm." Con cả nhà họ Chu rụt rè . Ông là bố của Chu Tư Lượng, cũng ở trong quân đội nhưng năng lực bình thường, chỉ giữ chức vụ quan trọng. Ông cũng mong con trai khỏe nhưng các bác sĩ giỏi nhất Bắc Kinh đều lắc đầu. Ông cho rằng nên bồi dưỡng kế nghiệp mới, nên lãng phí thời gian Tư Lượng nữa.
"Bố, thể để Tư Nhân quân đội mà!"
Con thứ hai nhà họ Chu tâm trạng khá . Ông cũng ở trong quân đội, năng lực khá hơn cả một chút nhưng ông cụ vẫn luôn coi trọng chi trưởng khiến ông phục. Tư Lượng tàn phế ông cũng xót, nhưng vì đại cục thì con trai ông - Tư Nhân cũng là một lựa chọn tồi.
"Con ."
Chu Tư Nhân phản đối kịch liệt. Hắn yêu tự do, ghét gò bó. Vào quân đội gì cũng quản thúc, chịu nổi.
"Người lớn đang chuyện, đến lượt mày chen mồm ?"
Bố trừng mắt, thầm mắng con trai ngu ngốc, cơ hội thế mà nắm bắt. Chỉ cần ông cụ ưng ý, trở thành thừa kế nhà họ Chu thì chi thứ hai sẽ nở mày nở mặt. Chu Tư Nhân xị mặt, dám ho he nữa.
Ông cụ Chu hai đứa con trai đấu đá ngầm, tuy mặt biến sắc nhưng trong lòng nổi cơn lôi đình. Hai thằng con bất tài vô dụng!
"Tư Nhân tạm thời bộ đội, nhiệm vụ khác. Ngày cháu về đại đội thôn Đường, huyện Chư Thành, tỉnh Chiết Giang để chi viện xây dựng nông thôn mới. Về thu xếp hành lý ."
"Bố, tự nhiên bắt Tư Nhân về nông thôn? Nó từ bé đến lớn việc nặng bao giờ , về quê chịu nổi?" Con thứ hai kinh ngạc, tin quá đột ngột.
"Các ngoài hết , chuyện riêng với Tư Nhân!"
Ông cụ sa sầm mặt. Hai con trai ngoan ngoãn , trong thư phòng chỉ còn hai ông cháu.
"Biết tại ông cho cháu về nông thôn ?"
"Cháu , ông chắc chắn lý do."
Chu Tư Nhân lắc đầu, nhưng cái tên thôn Đường quen quen.
"Bệnh của họ cháu một loại bí d.ư.ợ.c chữa , loại t.h.u.ố.c khả năng lớn đang ở thôn Đường." Ông cụ Chu .
"Ông bảo cháu đến đó tìm t.h.u.ố.c ạ? Tìm ai?"
Ông cụ Chu lấy từ trong ngăn kéo một tấm ảnh đen trắng chụp một cô gái xinh , chính là Đường Niệm Niệm. Đây là ảnh cô nộp hồ sơ thi tuyển dụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-sy-quan-manh-nhat-bi-my-nhan-mat-the-nam-thop/chuong-129-chu-tu-nhan-ve-nong-thon-som-de-tim-kho-bau-nha-ho-duong.html.]
"Nhà họ Đường ở Thượng Hải lời đồn đại rằng họ sở hữu một loại bí d.ư.ợ.c cải t.ử sinh, thương nặng thế nào cũng thể khôi phục như cũ." Ông cụ Chu chậm rãi.
"Ông ơi, truyền thuyết thế mà ông cũng tin ? Chắc chắn là giả , đời gì t.h.u.ố.c cải t.ử sinh."
Chu Tư Nhân dở dở , cảm thấy ông nội lẩm cẩm.
"Không, thực sự đấy!"
Ông cụ Chu đầy ẩn ý, bởi vì ông tận mắt chứng kiến.
"Ông từng giao thiệp với nhà họ Đường. Lúc đó đại công t.ử nhà họ Đường sinh ốm yếu bệnh tật, bao nhiêu bác sĩ bó tay, tuyên án t.ử hình. lễ trăm ngày, đứa bé bỗng nhiên khỏe mạnh hồng hào như bao đứa trẻ khác. Nhà họ Đường là tìm bác sĩ Tây y giỏi, nhưng thực chất họ dùng bí d.ư.ợ.c gia truyền."
Ông cụ Chu luôn hứng thú với bí d.ư.ợ.c nhà họ Đường. Người khác tin nhưng ông tin sái cổ. Ông tận mắt thấy đứa bé da bọc xương chỉ còn thoi thóp, bác sĩ Tây y thể cứu sống, chỉ thể là nhờ loại t.h.u.ố.c thần thánh .
"Ông ơi, nhà họ Đường giờ ở ạ?" Chu Tư Nhân cứ liếc tấm ảnh tay ông, trong lòng ngứa ngáy tò mò.
"Nhà họ Đường đều chạy nước ngoài, nhưng để một cô con gái út, chính là cô gái . Cháu về thôn Đường, tiếp cận cô , chiếm lấy cảm tình, dò la nơi chôn giấu kho báu nhà họ Đường, bí d.ư.ợ.c ở đó."
Ông cụ Chu đưa tấm ảnh cho cháu trai. Dù là ảnh đen trắng nhưng Đường Niệm Niệm trong ảnh mắt sáng mày ngài, xinh rạng ngời khiến thể rời mắt. Chu Tư Nhân đến đờ đẫn. Là công t.ử nhà họ Chu, vây quanh thiếu gái , nhưng ai bằng cô gái trong ảnh . Chỉ ảnh thôi thế, thật chắc như tiên nữ?
"Cháu thích cô thì cưới cũng chẳng , nhưng lấy kho báu nhà họ Đường của hồi môn."
Giọng ông cụ đầy vẻ toan tính. Một đứa con gái nhà tư sản, nếu vì kho báu thì ông đời nào đồng ý cho cháu trai cưới. vì sức khỏe của Tư Lượng, đành để Tư Nhân chịu thiệt thòi chút .
"Ông ơi, cô chỗ giấu kho báu ạ?" Chu Tư Nhân hào hứng hỏi. Giờ đổi ý định , nóng lòng về thôn Đường ngay để gặp .
"Chắc là . Mười bảy năm nhà họ Đường bỏ , cô mới sinh , gửi gắm cho ở quê nuôi dưỡng. nhà họ Đường chắc chắn để manh mối, hơn nữa thôn Đường là quê gốc của họ, kho báu chắc chắn giấu ở đó."
Ông cụ Chu thèm gia sản nhà họ Đường từ lâu. Nhà họ Đường buôn bán từ thời , tích lũy mấy đời, gia tài bạc vạn. Ngoài bí dược, chắc chắn còn vô vàng bạc châu báu, tất cả sẽ thuộc về nhà họ Chu. Tài sản nhà họ Phó ông cũng đỏ mắt nhưng lấy , còn nhà họ Đường cũng chẳng kém cạnh, chỉ cần lấy tay thì nhà họ Chu sẽ hưng thịnh mãi mãi.
Một giờ , Chu Tư Nhân khỏi thư phòng, ghi nhớ lời ông dặn. Cô gái tên Đường Niệm Niệm, 17 tuổi. Nhiệm vụ của là cưới cô về, lấy kho báu nhà họ Đường của hồi môn. Nhiệm vụ thích!
Chu Tư Nhân hưng phấn về phòng thu dọn hành lý. Ngày còn thấy muộn, giá mà ngay ngày mai thì , thể chờ đợi thêm để gặp Đường Niệm Niệm.
Thôn Đường
Liễu Tịnh Lan định lên trấn gọi điện thoại nhưng trời mưa tầm tã, đường lầy lội nên cô ngại , định đợi tạnh mưa. Ai ngờ mưa liền hai ngày. Đến khi cô lên trấn gọi về nhà thì mới Chu Tư Nhân về nông thôn .
"Sao về nông thôn đột ngột thế? Đi ạ?"
Liễu Tịnh Lan cuống lên. Sao khác với kiếp thế ? Rõ ràng kiếp mùa thu Chu Tư Nhân mới mà. Chẳng lẽ cô trọng sinh mà chỉ là mơ một giấc mơ dài? Những chuyện xảy kiếp chỉ là ảo ảnh trong mơ?
Người nhà họ Liễu Chu Tư Nhân , chỉ rời Bắc Kinh. Liễu Tịnh Lan cúp máy, thất thần. Chu Tư Nhân còn ở Bắc Kinh thì cô về đó gì? Nếu nơi khác, cô tìm ở ?