Thập niên: Sỹ Quan Mạnh Nhất Bị Mỹ Nhân Mạt Thế Nắm Thóp - Chương 127: Phế thì phế, còn sống là may rồi

Cập nhật lúc: 2025-12-06 05:30:41
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Thủ trưởng, tình huống lúc đó cực kỳ nguy hiểm. Nói câu khó chứ đổi là bình thường thì chắc chắn cứu Tư Lượng . Chỉ thủ như Thẩm Kiêu mới cứu sống sót !"

 

Minh Chấn Hưng tuy rõ tình hình cụ thể nhưng cảm thấy nhà họ Chu quá đáng. Tiểu Thẩm liều mạng cứu , dù thế nào thì cũng cứu sống , ơn mà còn trách móc? là loại ăn cháo đá bát! ông dám thẳng , địa vị nhà họ Chu tầm thường, ông đắc tội nổi.

 

"Tư Lượng tàn phế !" Ông cụ Chu trầm giọng . Ông tin tưởng cháu trai , cho rằng Thẩm Kiêu cách hơn nhưng cố tình chọn cách hại cháu ông. Mối thù ông báo cho cháu!

 

"Thủ trưởng, y học giờ phát triển lắm, Tư Lượng chắc chắn sẽ lên thôi, ngài đừng bi quan!"

 

Minh Chấn Hưng vội an ủi, trong lòng thầm mắng: Lúc bảo cứu về nguyên vẹn , giờ sống nhăn đấy còn bắt bẻ, oán trách Thẩm Kiêu nhà ông.

 

"Thẩm Kiêu thương ?" Ông cụ Chu hỏi.

 

Minh Chấn Hưng thót tim, vội : "Thằng bé cũng thương chứ, nguy hiểm thế lành lặn . thằng mạng lớn, lì đòn, thương nặng mấy cũng ghét bệnh viện, tự bôi thuốc, nghỉ mấy hôm là khỏi thôi."

 

Thực Thẩm Kiêu chẳng rụng cọng lông nào, m.á.u là m.á.u của Chu Tư Lượng. Minh Chấn Hưng nếu thật thì nhà họ Chu hẹp hòi suy diễn lung tung.

 

"Thẩm Kiêu khá đấy. Tiểu Minh , là điều nó về Bắc Kinh ?" Ông cụ Chu khen một câu đột ngột đưa yêu cầu.

 

"Thủ trưởng đừng khen nó, thằng tính khí thất thường, bản lĩnh đến nơi đến chốn, dám thả nó gây họa cho quân khu khác . Cứ để nó ở chỗ rèn giũa thêm , khi nào ngon lành hãy về chỗ thủ trưởng nhé!"

 

Minh Chấn Hưng ha hả đ.á.n.h trống lảng. Đùa , Thẩm Kiêu là bảo bối của ông, Thiên vương lão t.ử đến đòi ông cũng cho! Hơn nữa nhà họ Chu đòi về Bắc Kinh chắc chắn ý . Cường long khó áp địa đầu xà, Thẩm Kiêu tính tình khó chịu, hang ổ nhà họ Chu kiểu gì cũng thiệt thòi. Ông còn định dựa Thẩm Kiêu để nở mày nở mặt, đời nào đẩy nó miệng cọp!

 

"Chấn Hưng, che chở cho thằng bé quá đấy!"

 

Ông cụ Chu nhạt. Ông thằng ngốc mà Minh Chấn Hưng đang bênh vực Thẩm Kiêu chằm chặp.

 

"Thủ trưởng ngày xưa vẫn dạy chúng yêu thương lính như con đẻ mà, lời dạy của thủ trưởng luôn ghi nhớ."

 

Minh Chấn Hưng đáp trả nửa đùa nửa thật, nịnh nọt châm chọc, giả vờ ngây ngô. Ông từng là lính quyền ông cụ Chu một thời gian ngắn, tình cảm cũng sâu đậm lắm.

 

Ông cụ Chu vài tiếng, lay chuyển Minh Chấn Hưng nên chuyển chủ đề, tán gẫu vài câu cúp máy.

 

Minh Chấn Hưng lau mồ hôi trán, lầm bầm: "Mẹ kiếp, đấu đá nội bộ mệt bỏ xừ, thà đ.á.n.h giặc còn hơn! Tiểu Trương, gọi thằng ranh con Thẩm Kiêu lên đây cho !"

 

Một tiếng , Thẩm Kiêu xuất hiện. Bộ quân phục thẳng thớm, vẻ mặt lạnh lùng trai hút hồn bao nữ quân nhân dọc đường .

 

"Bao giờ phát tiền thưởng?" Thẩm Kiêu hỏi. Về hai ngày mà một ngàn đồng tiền thưởng vẫn thấy .

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

Minh Chấn Hưng tức , mắng: "Hóa cứu Chu Tư Lượng chỉ vì tiền thôi ?"

 

"Vâng."

 

Thẩm Kiêu thừa nhận thẳng thừng. Anh với Chu Tư Lượng em .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-sy-quan-manh-nhat-bi-my-nhan-mat-the-nam-thop/chuong-127-phe-thi-phe-con-song-la-may-roi.html.]

 

Minh Chấn Hưng nghiến răng mà thằng nhóc . Ai bảo nó là cục cưng chứ!

 

"Vừa nãy ông cụ Chu gọi điện bảo Chu Tư Lượng tàn phế ."

 

"Ừ."

 

Thẩm Kiêu bình thản. Phế thì phế, còn sống là may .

 

"Cậu định ?" Minh Chấn Hưng đau đầu. Dù nhà họ Chu vô ơn, nhưng ông cũng nghi thằng nhóc dốc hết sức, chứ với trình độ của nó thì Chu Tư Lượng đến nỗi t.h.ả.m thế.

 

"Chu Tư Lượng còn sống." Thẩm Kiêu nhấn mạnh. Anh thành nhiệm vụ một cách viên mãn.

 

Minh Chấn Hưng giật giật khóe miệng, lười giáo huấn thêm. Dù cũng còn sống, nhiệm vụ thành.

 

"Tiền thưởng sẽ giục. Cho nghỉ phép ba ngày, nghỉ ngơi cho khỏe!"

 

Thẩm Kiêu dậy, ném một gói giấy lên bàn - là t.h.u.ố.c lá Đường Niệm Niệm đưa cho . Minh Chấn Hưng thích hút t.h.u.ố.c nhưng vợ quản chặt nên hút trộm, khổ sở vô cùng.

 

"Gì đây?" Minh Chấn Hưng cầm lên tò mò.

 

Thẩm Kiêu ngoài, thèm trả lời. Minh Chấn Hưng mở , thấy mấy chục điếu t.h.u.ố.c lá thơm nức, mắt sáng rực lên, vội cất kỹ ngăn kéo.

 

"Thằng ranh con!" Minh Chấn Hưng sung sướng châm điếu thuốc, nhả khói đê mê, yêu hận thằng nhóc .

 

Thẩm Kiêu về Chư Thành ngay trong ngày. Có ba ngày nghỉ, tìm Niệm Niệm.

 

Ở thôn Đường, Đường Niệm Niệm đang dạo chơi núi. Rất nhiều dân làng đang đào măng xuân. Măng mùa to và non, củ nặng cả chục cân. Đào về thái lát, luộc chín phơi khô bán cho trạm thu mua huyện. Mỗi năm ngoài công điểm ruộng, thôn Đường trông cả thu nhập vụ xuân : Minh Tiền, măng khô, tre trúc... đều là khoản thu nhập thêm đáng kể. Hai ngày nay núi đông vui như hội, đàn ông đào măng gánh về, đàn bà ở nhà chế biến, nếu thể kiếm mấy chục đồng.

 

Đường Niệm Niệm đeo gùi thong thả hái nấm, Bách Tuế và Cửu Cân cùng. Nhóm thanh niên trí thức cũng hăng say đào măng kiếm thêm, Liễu Tịnh Lan cũng mặt. chẳng tâm trí , cứ lén Đường Niệm Niệm, càng càng nghi ngờ Đường Niệm Niệm trọng sinh.

 

Nhân lúc Đường Niệm Niệm lẻ loi, Liễu Tịnh Lan chạy tới thì thầm: "Công ty thương mại Xương Nguyên!"

 

"Chó khôn cản đường!"

 

Đường Niệm Niệm đẩy cô , lườm một cái. Công ty Xương Nguyên gì đó cô bao giờ. Liễu Tịnh Lan lén lút thế chắc chắn ý .

 

"Cô công ty thương mại Xương Nguyên?" Liễu Tịnh Lan cao giọng, kích động nghi ngờ. Rõ ràng kiếp đây là công ty do Đường Niệm Niệm sáng lập, thờ ơ thế?

 

"Nhà cô mở ? Thế hóa cô là tiểu thư nhà tư bản hả!"

 

Đường Niệm Niệm đúng là công ty đó thật, nhưng ảnh hưởng đến việc cô chụp mũ cho Liễu Tịnh Lan. Cô cố ý to để xung quanh thấy.

 

 

Loading...