Thập niên: Sỹ Quan Mạnh Nhất Bị Mỹ Nhân Mạt Thế Nắm Thóp - Chương 115: Nửa đêm đột nhập bệnh viện tâm thần

Cập nhật lúc: 2025-12-06 05:30:31
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Xử b.ắ.n cái khỉ mốc! Thằng khốn nạn thằng em họ chủ nhiệm Ủy ban Cách mạng, mạng nó tận . Chúng nó tống bệnh viện tâm thần, ngày ngày ăn sung mặc sướng, sống còn sướng hơn cả địa chủ thời xưa!"

 

Anh Bát khẩy, vẻ mặt đầy châm biếm.

 

Không khí xung quanh lập tức lạnh xuống. Anh Bát và đám đàn em tự chủ mà rùng , Đường Niệm Niệm với ánh mắt kính sợ. Trong khoảnh khắc , cô gái toát sát khí như g.i.ế.c . Anh Bát càng thấy may mắn vì đêm đó trong rừng cây nhỏ, "bà cô" tâm trạng nên nương tay với .

 

"Công an đấu Ủy ban Cách mạng ?" Giọng Đường Niệm Niệm vui.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

Ngụy Chương Trình hứa chắc nịch với cô là sẽ xử b.ắ.n Hà Pháp Thắng, nhưng rõ ràng hiện tại công an thua cuộc thế lực của Ủy ban Cách mạng.

 

Anh Bát hừ một tiếng, mỉa mai: "Đám Ủy ban Cách mạng là lũ điên, đến đàn bà trẻ con chúng cũng chẳng tha. Công an cũng gia đình vợ con, dám đối đầu trực diện với lũ ch.ó điên ."

 

Hắn thêm: "Chủ nhiệm Ủy ban Cách mạng hiện tại chính là em họ của Hà Pháp Thắng, tên là Hà Chí Thắng. Thằng việc ác nào cũng dám , hại bao nhiêu !"

 

"Vậy hung thủ hiện đang ở bệnh viện tâm thần?" Đường Niệm Niệm hỏi.

 

" thế. Hà Chí Thắng đ.á.n.h tiếng, sắp xếp cho thằng họ một phòng riêng, hầu hạ ăn ngon uống say." Anh Bát bất bình .

 

"Không liên quan đến chúng , bớt lo chuyện bao đồng thì sống lâu hơn đấy!"

 

Đường Niệm Niệm vẻ mặt lạnh tanh. Anh Bát cứng họng, ngượng nghịu: "Phải , chúng cứ lo ."

 

"Đi đây!"

 

Đường Niệm Niệm lên xe, đóng cửa cái rầm, nổ máy phóng , nhanh chóng biến mất trong màn đêm. Anh Bát cùng đàn em khóa cửa kho hàng ai về nhà nấy.

 

Đêm nay huyện Chư Thành yên tĩnh. một nơi vẫn đèn đuốc sáng trưng, đó là Cục Công an.

 

Đội Cảnh sát hình sự đều mặt đông đủ, cả Cục trưởng cũng ở đó. Sắc mặt ai nấy đều khó coi, đặc biệt là Ngụy Chương Trình, mặt đen như than.

 

"Chín cô gái xinh như hoa như ngọc đều thằng khốn đó sát hại. Giờ nó sống nhởn nhơ, ăn sung mặc sướng. Chúng xứng đáng với huy hiệu vai? Làm xứng đáng với lòng tin của nhân dân? Lãnh đạo , ăn thế nào với dân chúng đây?"

 

Ngụy Chương Trình gào lên với Cục trưởng, chẳng nể nang gì cấp . Những khác khuyên can nhưng ai dám. Ngụy Chương Trình lúc giận đến mức gân xanh trán nổi lên cuồn cuộn, trông vô cùng đáng sợ.

 

"Đồng chí Ngụy, bình tĩnh chút !" Cục trưởng cũng sa sầm mặt mày, nước miếng của Ngụy Chương Trình b.ắ.n cả mặt ông. Chẳng lẽ ông thả ? Ông cũng chỉ theo chỉ thị cấp , ông còn cách nào khác ?

 

"Bình tĩnh thế nào ! Lương tâm c.ắ.n rứt, nhắm mắt là thấy oan hồn chín nạn nhân, yên lòng !"

 

Ngụy Chương Trình gào lên khản cả giọng, mắt đỏ ngầu. Anh lãnh đạo nỗi khổ riêng, nhưng vẫn tức giận. Tại để loại biến thái như Hà Pháp Thắng sống sót? Rõ ràng là nên xử b.ắ.n ngay lập tức! Anh còn giận lãnh đạo quá chần chừ. Nếu , đưa ngay tòa trong ngày, hôm tuyên án t.ử hình thì giờ Hà Pháp Thắng là cái xác hồn . Cục trưởng bảo đúng quy trình, dây dưa rễ má mới thành cục diện .

 

" xin nghỉ phép!"

 

Ngụy Chương Trình bỏ , chẳng thèm nghỉ mấy ngày. Cục trưởng cũng chẳng dám ho he, Đội Cảnh sát hình sự còn dựa Ngụy Chương Trình gánh vác, ông dám đắc tội với "ông kễnh" . Mẹ kiếp, cái chức Cục trưởng của ông mà hèn thế !

 

Ngụy Chương Trình hầm hầm bỏ , trong lòng như lửa đốt. Anh chỉ chạy ngay đến bệnh viện tâm thần g.i.ế.c c.h.ế.t Hà Pháp Thắng, nhưng kiềm chế. Anh là công an nhân dân, tuân thủ pháp luật, thể bừa!

 

Đêm khuya, đèn ở Cục Công an cũng tắt, huyện Chư Thành chìm tĩnh lặng. Huyện Chư Thành bệnh viện tâm thần, sang thành phố Thiệu bên cạnh, cách đó bốn năm chục cây .

 

Một chiếc xe máy lao vút con đường tối om, là Đường Niệm Niệm.

 

Đường vắng tanh một bóng , cô yên tâm vít ga. 2 giờ sáng, cô đến bệnh viện tâm thần.

 

Bệnh viện tối om như mực, bệnh nhân và bác sĩ đều ngủ say. Đường Niệm Niệm rành địa hình nhưng , thể từ từ tìm. Cô mặc đồ hành đen sì, đeo khăn trùm đầu chỉ hở đôi mắt, mũi và miệng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-sy-quan-manh-nhat-bi-my-nhan-mat-the-nam-thop/chuong-115-nua-dem-dot-nhap-benh-vien-tam-than.html.]

Tường bao quanh bệnh viện hàng rào điện nhưng khó cô. Đường Niệm Niệm đeo găng tay cách điện, dùng kìm cắt đứt dây điện, lanh lẹ trèo qua tường.

 

Tòa nhà bốn tầng. Đường Niệm Niệm thẳng lên tầng 3. Theo bố trí thường thấy, tầng 1 là phòng khám, tầng 2 ít khi là phòng bệnh riêng, giống như bệnh viện đời , phòng VIP thường ở tầng cao nhất.

 

Cửa sắt phòng bệnh tầng 3 khóa chặt. Đường Niệm Niệm lấy dây thép , ngoáy một cái là mở ngay. Cô trong vì ngay cửa sắt một đàn ông đang , hai mắt sáng quắc trong bóng đêm.

 

"Thiên vương cái địa hổ!" (Vua trời che hổ đất) Người đàn ông đột ngột lên tiếng.

 

"Bảo tháp trấn hà yêu." (Tháp bảo trấn yêu quái sông) Đường Niệm Niệm buột miệng đáp theo phản xạ (đây là mật khẩu kinh điển trong phim ảnh thời đó).

 

"Tổ chức cuối cùng cũng phái đồng chí đến đón ? luôn trong tư thế sẵn sàng, còn cả tài liệu mật giấu kỹ lắm, cho ai !" Người đàn ông kích động đến run giọng.

 

Khóe miệng Đường Niệm Niệm giật giật, nhưng vẫn phối hợp diễn: "Tổ chức đồng chí vất vả nên phái đến thăm hỏi đây!"

 

Cô lấy một viên kẹo sữa đưa cho . Người đàn ông gầy gò ốm yếu, rõ ràng là suy dinh dưỡng, chắc lâu ăn no.

 

"Cảm ơn tổ chức tín nhiệm!"

 

Người đàn ông mừng rỡ mặt, bóc kẹo bỏ tọt mồm, Đường Niệm Niệm với ánh mắt ngưỡng mộ như con .

 

"Tổ chức bảo hỏi, mới chuyển đến ở phòng riêng đang ở ?"

 

Đường Niệm Niệm nghĩ một cách, tên chắc chắn Hà Pháp Thắng nhốt ở .

 

"Tầng 4, dẫn đồng chí !"

 

Người đàn ông dẫn đường. Tầng 4 cũng cửa sắt khóa kỹ. Đường Niệm Niệm dùng dây thép mở khóa.

 

"Tú Nhi, em đến thăm đấy ?"

 

Một giọng vang lên trong bóng tối, một đàn ông nữa xuất hiện như ma trơi.

 

"Cho kẹo !"

 

Người đàn ông tầng 3 móc nửa viên kẹo đang ngậm dở trong mồm nhét mồm đàn ông tầng 4.

 

"Tú Nhi, em quá!"

 

Người đàn ông tầng 4 sướng rơn, ngậm kẹo ngon lành.

 

Đường Niệm Niệm méo cả mặt. Hai tên đúng là "hàng tuyển". Thảo nào bảo bệnh viện tâm thần nhân tài, quả danh bất hư truyền.

 

Cô lấy một nắm kẹo sữa và hai cái đùi gà đưa hết cho họ.

 

"Tú Nhi, yêu em!"

 

Người đàn ông tầng 4 Đường Niệm Niệm đắm đuối, ánh mắt dính nhớp khiến cô nổi da gà . Đường Niệm Niệm rùng ghê tởm, vội vàng tránh xa. Bệnh nhân tâm thần cô dây .

 

Hai đàn ông chia kẹo và đùi gà xong thì chỉ đường cho Đường Niệm Niệm: Hà Pháp Thắng ở phòng riêng trong cùng.

 

Đường Niệm Niệm dùng dây thép mở khóa. Ánh trăng chiếu qua cửa sổ giường, quả nhiên là Hà Pháp Thắng đang ngủ say sưa. Phòng ốc sạch sẽ ngăn nắp chẳng khác gì nhà khách.

 

Đường Niệm Niệm tiến gần giường. Hà Pháp Thắng đột ngột mở mắt, nhưng kịp kêu lên thì đ.á.n.h ngất. Cô vác lên vai, nhanh chóng rời .

 

 

Loading...