Thập niên: Sỹ Quan Mạnh Nhất Bị Mỹ Nhân Mạt Thế Nắm Thóp - Chương 102: Thẩm Kiêu đến nhà
Cập nhật lúc: 2025-12-06 05:30:19
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Không dám nhận, dám nhận, đồng chí Thẩm cứ gọi tên là ."
Đại đội trưởng thụ sủng nhược kinh xua tay lia lịa, ông dám nhận tiếng "bác Ba" . Nghe đồng chí Chu , Thẩm tương đương với lãnh đạo cấp phó trung đoàn, con trai thứ hai của ông lính ba năm mới chỉ là tiểu đội trưởng. Ông chỉ mong con lên đại đội trưởng là mãn nguyện lắm , chứ tiểu đoàn trưởng còn dám mơ, gì đến phó trung đoàn. Ông chỉ là một đội trưởng đội sản xuất quèn, dám nhận chức to thế cháu. Ông sợ tổn thọ mất!
"Bác Ba, cháu là Sói con đây!"
Thẩm Kiêu phận. Hồi nhỏ sống ở thôn Đường, đại đội trưởng cũng chút quan tâm đến .
Đại đội trưởng biến sắc, kinh ngạc chỉ tay Thẩm Kiêu, lắp bắp mãi lời: "Cậu... ... là Sói con á?"
Ông nhanh chóng nhận lỡ lời, tự vỗ miệng một cái. Người giờ là lãnh đạo cấp phó trung đoàn, thể gọi thẳng tên cúng cơm là Sói con ?
"Đồng chí Thẩm đừng trách, cái miệng ... Ôi chao... Cậu lớn tướng thế ư? Chẳng giống hồi bé tí nào!"
Đại đội trưởng ngắm nghía thôi, cảm thán vô cùng. Ông nhớ Sói con hồi bé gầy gò thấp bé, đôi mắt sáng quắc đáng thương nhưng tính tình thì hung dữ. Trong thôn mấy kẻ ngứa đòn định bắt nạt nó, kết quả Thẩm Kiêu đ.á.n.h cho gãy răng. Ông từng tận mắt thấy Thẩm Kiêu đ.á.n.h , đứa trẻ con bé xíu đấu với hai gã đàn ông lực lưỡng mà chút sợ hãi. Tuy đ.á.n.h bầm dập nhưng nó hé răng nửa lời, cuối cùng đ.á.n.h gục cả hai gã . Từ đó về ai dám bắt nạt Thẩm Kiêu nữa. Thằng bé đ.á.n.h liều mạng, ai cũng sợ.
Đại đội trưởng còn nhớ Thẩm Kiêu một chiếc xe jeep oai vệ đón , biển quân đội hẳn hoi, chứng tỏ gia thế thằng bé dạng , bản nó cũng tiền đồ, giờ là phó trung đoàn .
"Đồng chí Thẩm, về điều tra là cố ý ?"
Đại đội trưởng đoán già đoán non. Thẩm Kiêu tìm bao nhiêu bằng chứng, ép Tề Quốc Hoa cứng họng, đổi là khác chắc gì tận tâm thế, khéo Niệm nha đầu oan cũng nên.
"Không , trùng hợp thôi!" Thẩm Kiêu chối, nhưng đại đội trưởng đếch tin, cũng chẳng hỏi thêm, trong lòng dấy lên niềm vui sướng "chỉ bí mật ".
"Bác Ba, cháu việc đây."
Thẩm Kiêu cáo từ, còn việc quan trọng . Chỉ hai ngày, nhanh lên.
"Cậu cứ việc , tối sang nhà ăn cơm nhé."
"Không cần ạ, Niệm Niệm nấu cơm ."
Thẩm Kiêu cửa, chân dài bước một bước bằng thường bước hai bước. Đại đội trưởng chạy theo chỉ kịp thấy bóng lưng .
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
"Niệm Niệm... Gọi mật thế, ngay là vấn đề mà."
Đại đội trưởng lẩm bẩm, bỗng đắc ý, chắp tay lưng, tướng chữ bát, ngân nga hát. Ông đại đội trưởng mười lăm năm, mắt chuẩn lắm, Niệm nha đầu và Sói con chắc chắn đang yêu . Sắp tới ông đứa cháu rể phó trung đoàn .
"Bầu trời khu giải phóng là bầu trời trong xanh, dân khu giải phóng vui mừng..."
Tiếng hát của đại đội trưởng ngày càng to, niềm vui sướng lan tỏa cả bên ngoài. Mục tiêu của ông đổi . Thằng Hai nhà ông phấn đấu lên tiểu đoàn trưởng, thể tầm hạn hẹp chỉ cái chức đại đội trưởng .
"Á hố hải hải ối a hải..."
Đại đội trưởng hát lạc cả điệu, hớn hở về nhà, ngay cả khi thấy cô con gái mặt sưng mày xỉa cũng ảnh hưởng đến tâm trạng của ông.
Nhà họ Đường
"Cái gì? Cái cao ráo trai là thằng Sói con á?"
Bà cụ Đường nhảy dựng lên khỏi ghế, mắt trợn tròn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-sy-quan-manh-nhat-bi-my-nhan-mat-the-nam-thop/chuong-102-tham-kieu-den-nha.html.]
"Con ranh mày lừa bà đấy chứ?"
Bà cụ bán tín bán nghi. Sói con với cái thanh niên tuấn tú chẳng nét nào giống cả. À , đôi mắt thì giống, đều sáng quắc thần. cái dáng thì khác một trời một vực. Trong mắt bà cụ, đây chẳng khác nào Võ Đại Lang biến hình thành Võ Tòng trong nháy mắt, còn ảo diệu hơn cả ảo thuật.
"Lừa bà thì cháu tiền chắc?"
Đường Niệm Niệm bực đáp , lấy 30 cái bánh Thanh Minh, một nửa ngọt một nửa mặn, cho nồi hấp. Lát nữa Thẩm Kiêu đến, cũng thích ăn bánh Thanh Minh, nhất là bánh Tuyết đoàn nhân ngọt. Tên mê đồ ngọt nhất, chẳng ăn nhập gì với vẻ ngoài lạnh lùng cả. Hồi bé cô nhường điểm tâm cho Thẩm Kiêu ăn.
"Mày hấp nhiều thế gì?" Bà cụ Đường tiếc của, nhà vua cũng ăn sang thế .
"Tối nay Thẩm Kiêu ăn cơm ở nhà ."
Đường Niệm Niệm nhóm lửa, thêm mấy thanh củi, đặt nồi nước khác lên đun sôi để lông gà.
"Cái con bảo sớm, trong nhà chả thức ăn gì cả."
Bà cụ Đường cuống lên. Bà là sĩ diện nhất, nhà ăn uống tiết kiệm thế nào cũng , nhưng khách đến là tiếp đãi theo quy cách cao nhất, huống hồ đối phương là yêu của cháu gái, là lãnh đạo lương 130 đồng, đương nhiên tiếp đón long trọng.
"Có thức ăn ."
Đường Niệm Niệm chuẩn sẵn: thỏ rừng, gà rừng, vịt mỗi thứ một con, còn cá và tôm lấy từ trong gian . Gà vịt ngỗng thỏ trong gian lớn, cá tôm cũng béo múp. Thêm thùng ốc Cửu Cân bắt ở sông ngâm mấy ngày nhả sạch đất. Ngần thức ăn dù ở đời cũng là mâm cỗ thịnh soạn.
Bà cụ Đường yên tâm, đuổi Đường Niệm Niệm một bên, bếp núc để bà lo.
"Sói... Tiểu Thẩm bao giờ đến?"
Bà cụ Đường bấm trôn ốc tanh tách, tay thoăn thoắt.
"Đến giờ cơm là sang."
Nước sôi, Đường Niệm Niệm cắt tiết gà vịt nhổ lông. Bà cụ Đường bĩu môi, thừa. cũng nhờ Sói con, thì đám trơ trẽn nhà họ Tề còn loạn nữa. Nghĩ , tay bà cụ bấm ốc càng nhanh hơn, còn tính lát nấu ăn cho nhiều dầu một chút, thể để khách quý chê .
Trời tối hẳn, Thẩm Kiêu từ trấn về, xách theo lỉnh kỉnh đồ đạc. Hai túi bánh trứng gà, hai túi bánh quy óc chó, bốn chai rượu trắng mua ở trấn, chia hai phần, một phần biếu đại đội trưởng, một phần biếu nhà họ Đường.
Thẩm Kiêu đến nhà đại đội trưởng . Vợ chồng đại đội trưởng thụ sủng nhược kinh, dám nhận quà.
"Bác Ba, hồi nhỏ cháu bác chiếu cố, phiền bác để ý đến Niệm Niệm giúp cháu với!"
Thẩm Kiêu giỏi ăn , thể một chữ tuyệt đối hai chữ, đối nhân xử thế cũng mù tịt, đến mức là giới hạn của . Chủ yếu là nghĩ mấy năm nhờ khác ngóng tình hình Niệm Niệm, tin tức thường xuyên chậm trễ, lỡ Niệm Niệm chuyện gì kịp về. Nhờ cậy đại đội trưởng là nhất, cùng thôn, là bác ruột, chắc chắn hơn ngoài.
"Niệm Niệm là cháu gái bác, nhà chăm sóc là lẽ đương nhiên, cháu khách sáo gì, cầm đồ về !"
Đại đội trưởng vui, cảm thấy Thẩm Kiêu coi thường . Ông vì mấy món quà mới chăm sóc ?
Bác gái Ba tay vươn , chồng thế vội rụt , lườm chồng một cái. Bao nhiêu đồ dâng đến tận miệng mà còn từ chối, ngu thế !
"Cháu đây!"
Thẩm Kiêu thẳng. Anh quen khách sáo, đồ tặng là tặng, bao giờ lấy .