Thông báo
Một số team gần đây thường xuyên tạo chương mới để đưa truyện lên trang chủ, điều này ảnh hưởng đến sự công bằng chung trên MonkeyD.
Rất mong các team lưu ý và điều chỉnh cách đăng để cùng nhau xây dựng một môi trường công bằng và lành mạnh.

Thập Niên: Nữ Phụ Cầm Kịch Bản Pháo Hôi - Chương 707

Cập nhật lúc: 2025-09-06 18:45:09
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Ngọc lập tức hét lên:

“Anh tên gì? Anh dám bắt kiểm tra? Cha là Trần Cường, dám đối xử với thế , nhất định sẽ bỏ qua!”

Lục Kính Quốc khẽ nhíu mày. Trần Cường, cùng cấp bậc với sư trưởng Khổng, quả thật dễ động . chỉ lạnh giọng lệnh:

“Dẫn cô .”

Trần Ngọc giận dữ, tay run run chỉ Khổng Nhã:

“Tại chỉ bắt ? Còn cô thì ? Cô cũng cùng , tại bắt?”

“Cô tới tìm .” Lục Kính Quốc nghiêng đầu, đôi mắt đen sâu thẳm thẳng Khổng Nhã: “ ?”

Khổng Nhã ngờ sẽ gặp ở đây. Trước ánh mắt , cô theo bản năng khẽ gật đầu, đó do dự một lát sát bên cạnh Lục Kính Quốc.

Một cô gái dịu dàng, đoan trang, một đàn ông cao lớn, sắc mặt nghiêm nghị. Ánh mắt xuống, vốn lạnh lùng, nay thoáng ý .

Cảnh tượng lọt mắt Trần Ngọc, khiến m.á.u trong đầu cô sôi trào, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Khổng Nhã còn mơ hồ chút để tâm đến Lục Kính Quốc, nào ngờ mới thấy thản nhiên liếc mắt với một cái, trong mắt còn thấp thoáng tia trêu ghẹo.

"Đi thôi." Lục Kính Quốc hạ giọng, rành rọt mà dứt khoát.

Khổng Nhã đành lặng lẽ bước theo bên cạnh .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-nu-phu-cam-kich-ban-phao-hoi/chuong-707.html.]

Trên thao trường, từng tốp lính đang hô vang huấn luyện. Thấy một cô gái cùng Lục Kính Quốc, ánh mắt đám binh sĩ đều lộ vẻ kinh ngạc, lén liếc mãi thôi.

Anh đưa Khổng Nhã phòng nghỉ. Căn phòng nhỏ một khung cửa sổ, từ đó thể xuống bộ thao trường. Lục Kính Quốc nhiều, thản nhiên bước ngoài, tiện tay chọn mấy lính, cởi áo khoác quân phục, lộ chiếc áo may ô xanh bộ đội ôm sát . Cánh tay rắn chắc, bờ vai rộng và cơ n.g.ự.c căng tràn lộ mồn một, chẳng chút che đậy.

"Huấn luyện mãi cũng chán, đấu tay đôi thử xem." Anh hờ hững , coi như tìm cớ.

"Hây! Hây!" Đám lính reo hò như sấm, khí thế bừng bừng.

Lục Kính Quốc dùng mấy chiêu hoa mỹ, đòn dựa kinh nghiệm thực chiến chiến trường, động tác nhanh độc, một khi tay đều khiến đối phương kịp phản ứng. Mỗi cú đánh, mỗi xoay , cơ bắp căng lên đầy sức mạnh, cơ bụng thoắt ẩn thoắt hiện. Hơi thở nam tính từ như bùng nổ khắp sân.

Đứng bên cửa sổ, ban đầu Khổng Nhã chỉ định xem thử huấn luyện thế nào. chỉ một thoáng, ánh mắt cô hút chặt hình rắn chắc . Không khí quanh như nóng lên, khiến cô hoảng hốt, vội liếc sang chỗ khác đỏ mặt, nhanh chóng kéo cửa sổ đóng .

Lục Kính Quốc thấy cửa sổ khép thì chẳng còn hứng thú nữa. Đấu với mấy lính vốn cũng chẳng đáng. Anh phủi tay: "Các vẫn , tiếp tục tập ."

Anh chậm rãi cúi đầu, ngón tay thon dài từng nút cài áo , động tác thong dong. Hôm nay coi như để vị hôn thê tương lai tận mắt thấy ưu thế của , cũng tính là phí công.

Buổi chiều, sư trưởng Khổng trở về. Khổng Nhã bước phòng việc, yên lặng mặt cha: "Cha, con thể dự vũ hội của bộ đội ? Anh Tiêu từ nước ngoài về, tối mai con đón ."

"Con gái, con giữ chừng mực. Đêm hôm khuya khoắt đón một con trai, thể thống gì?" Sư trưởng Khổng đặt tập văn kiện xuống, giọng lạnh lùng: "Con với Tiêu Văn Đào xa chín năm. Khi nhỏ các con thể coi là thanh mai trúc mã, nhưng con dám chắc bây giờ nó vẫn còn như xưa ?"

Khổng Nhã khẽ chau mày: "Cha… cha với bác Tiêu vốn là bạn ?"

"Chính vì nên cha càng rõ mấy năm nay nó đổi thế nào. Tiểu Nhã, dựa dẫm và ngưỡng mộ thời thơ ấu khác hẳn tình yêu khi trưởng thành. Vũ hội ngày mai, con nhất định mặt."

Vân Vũ

Khổng Nhã cúi đầu, cắn môi: "Chỗ cha sắp đặt nào vũ hội, rõ ràng là tiệc xem mắt. Những đó ai khiêu vũ ?"

Loading...