Lục Trung Toàn men theo đường núi, sâu hơn nửa tiếng. Anh thấy chán nản, định , tiếp tục vùi đầu công việc để trấn áp cơn phiền muộn. , khi ngẩng lên, bỗng thấy xa xa cột khói bốc lên.
Anh cau mày. Trực giác cho rằng chuyện chẳng lành, nhưng tự trấn an, lẽ Thời Vân đang đó trong rừng, đốt lửa vẽ ký họa. Nghĩ , bước nhanh hơn.
Càng gần, lòng càng bất an. Rồi khi thấy cảnh tượng ở chân núi, đồng tử co rút , thở dồn dập. Không kịp nghĩ gì, lao vội xuống dốc. Núi trơn và dốc, bước chân gấp gáp khiến lăn nhào, khuỷu tay, đầu gối rách toạc máu. mặc kệ, lồm cồm bò dậy.
Một loạt hình bê bết m.á.u hiện . Anh quét mắt tìm bóng dáng quen thuộc, nhưng thấy. Lập tức túm lấy một nam sinh gãy chân, run giọng: "Thời Vân ? Cô trong xe ?"
Nam sinh rên rỉ, thều thào: "Có… chắc kẹt ở xe … chỗ nào…"
Nghe đến đây, tim Lục Trung Toàn như ngừng đập. Anh vứt sang một bên, m.á.u trong lạnh buốt, đầu óc trống rỗng. Chỉ còn bản năng gào khản giọng: "Thời Vân! Thời Vân! Là , Lục Trung Toàn đây! Em thấy ?"
Trong bóng tối mơ hồ, Thời Vân ngỡ nhầm. Cô cố gắng cử động, miệng hé nhưng phát âm thanh. Nữ sinh bên cạnh òa , gào to cô: "Chúng ở đây! Cứu với, ở đây!"
Lục Trung Toàn lập tức lao đến chiếc xe buýt méo mó nhất, khung sắt ép như cái bẫy khổng lồ. Anh ghìm mắt quan sát, cắn răng lao , dùng tay nhấc vỏ xe.
Khung sắt lạnh ngắt, nhọn hoắt, đ.â.m xuyên qua da thịt , m.á.u chảy ròng ròng. vẫn gồng hết sức, cả thể rung lên, cơ bắp siết chặt đến run rẩy.
Ý thức của Thời Vân mơ hồ, tai ù đặc, âm thanh lẫn lộn. Cô thấy như đang rơi hư . ngay khoảnh khắc , khung sắt nhích lên, khe hở lộ , một vệt ánh sáng xuyên bóng tối.
Cô thấy khuôn mặt mơ hồ ánh nắng — Lục Trung Toàn.
Câu từng ngày nào vang vọng trong đầu: "Thời Vân, chính là hùng em đang chờ."
Lông mi cô run run, đôi mắt mờ lệ ngước . Lục Trung Toàn… hóa , thật sự là hùng của em.
Lục Trung Toàn gồng nhấc hẳn khung xe sang một bên. một mảng khác đột ngột đổ sập xuống, đập thẳng về phía họ.
Theo phản xạ, lao che chắn, lưng hứng trọn, mảnh sắt dài nhọn cắm phập vai . Cơn đau xé thịt khiến cả run bần bật, nhưng nghiến răng, dám buông tay.
Máu từ bả vai phun , từng giọt rơi xuống nền đá sỏi, loang đỏ thẫm. Anh đầu, nam sinh gần đó, ánh mắt dữ dội như thiêu cháy: "Giúp ! Mau giúp cứu cô !"
Nam sinh gồng hết sức, cùng một khác mới kéo Thời Vân và nữ sinh nọ khỏi xe. Đến khi Thời Vân đưa ngoài an , Lục Trung Toàn mới khụy xuống, run rẩy, m.á.u từ vết thương vai tuôn dài theo cánh tay, ngón tay co giật theo phản ứng sinh lý.
Anh lảo đảo chạy đến, nắm chặt vai Thời Vân:
"Thời Vân! Thời Vân, em ?"
Khuôn mặt cô trắng bệch, chẳng còn chút huyết sắc nào, lông mi khẽ run lên, yếu ớt tựa như miếng bọt biển phơi nắng gắt, chỉ cần chạm nhẹ là vỡ vụn.
Vân Vũ
"Ưm…" Thời Vân gắng gượng phát một tiếng, như sợi tơ mong manh treo nơi cổ họng.
Lục Trung Toàn cúi xuống, thấy đầu cô bê bết máu, trong lòng lạnh toát. Anh đưa tay định lấy điện thoại thì mới nhớ ném nó xe. Không còn thời gian, thể chờ cứu hộ, chỉ thể cõng cô chạy đường lớn.
Anh gồng nhấc Thời Vân lên lưng. Vết thương vai lập tức rách toạc, m.á.u chảy xối xả, nhưng vẫn nghiến răng, từng bước chạy xuống núi.
Mỗi bước chân đều để một dấu m.á.u đỏ sẫm nền đất lạnh lẽo.
Trong thở đứt quãng, vẫn lặp lặp :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-nu-phu-cam-kich-ban-phao-hoi/chuong-697.html.]
"Thời Vân… lừa em … liều mạng vì em là thật… mây ngũ sắc mà chỉ mạng sống để bước tới chỗ em… cứu em bằng chính mạng của , em chết… em còn sinh con cho nữa!"
Ý thức của Thời Vân mơ hồ, cô cố mở mắt, thì thào như mộng:
"Ừm… … đúng là hùng mà em chờ…"
Trong đôi mắt đỏ ngầu, Lục Trung Toàn gằn từng chữ:
"Em cũng là hùng của em ! Anh hùng thì mỹ nhân… lấy em mới xứng."
"Ừm…"
Anh cắn răng gắng gượng đến bên chiếc xe gần nhất, mở cửa ghế phụ, đặt cô , thắt dây an vội vã khởi động. Anh gọi cảnh sát trong lúc lái xe, nhưng vùng hẻo lánh, sóng yếu, chỉ lao nhanh xuống núi.
Để tránh ngất xỉu, dùng bàn tay dính m.á.u tự bấu mạnh vai, cơn đau dữ dội giúp tỉnh táo lái xe.
Khi xe gần tới chân núi, ánh đèn xanh đỏ lóe lên — xe cảnh sát, xe cứu thương đến. Lục Trung Toàn thắng gấp giữa đường, mở cửa, cả lảo đảo ngã xuống đất.
Anh chỉ kịp nắm lấy áo nhân viên cứu hộ, bàn tay đầy m.á.u in hằn:
"Trên núi… hai phần ba… con đường nhỏ… cắm một cành cây lớn bên lề… dọc đường vết máu… sinh viên còn mắc kẹt… tình hình nguy cấp lắm… mau !"
Nói xong, mắt tối sầm, ngất lịm.
Một xe cứu thương lập tức đưa cả Thời Vân và về bệnh viện. Cô chấn thương vùng đầu, nhưng may mắn qua cơn nguy hiểm. Anh thì nghiêm trọng hơn nhiều, mất m.á.u quá nhiều, vai xuyên thủng, nếu nhờ thể lực rèn luyện bao năm, e sớm xuống.
Mẹ Thời tin, tất tả chạy đến bệnh viện, thấy bác sĩ liền nắm c.h.ặ.t t.a.y áo, giọng run run:
"Con gái ? Con bé thế nào ?"
Bác sĩ mở hồ sơ, đáp:
"Cô qua cơn nguy kịch, xây xát, chấn động não, cần thời gian để hồi phục."
Mẹ Thời òa :
"Cảm ơn… cảm ơn bác sĩ…"
Người bác sĩ lắc đầu:
"Đừng cảm ơn . Bà nên cảm ơn thanh niên tên Lục Trung Toàn . Cậu cứu mấy sinh viên, cứu con gái bà. Vai đ.â.m thủng, mất m.á.u nhiều, lệch thêm chút nữa là tim , mạng lớn mới giữ ."
Nghe đến đây, Thời c.h.ế.t lặng, môi run run:
"Lục… Trung Toàn?"
Bác sĩ chỉnh khẩu trang:
". Bà thể hỏi thêm nhân viên cứu hộ, họ sẽ kể rõ."
Tai nạn nhanh chóng điều tra. Nguyên nhân là tài xế lái xe trong tình trạng mệt mỏi. Nhiều sinh viên thương, mặt rạch, gãy chân, kẻ suýt mất mạng. may , ai tử vong.