"Lục Giai Giai, đủ khách sáo với cô lắm , cô đừng đằng chân lân đằng đầu!" Ngô Học Tố diễn nhập vai, mặt đỏ tía tai, vẻ như tức giận đến cực điểm.
Anh gương mặt xinh đó của cô, thừa nhận cô lớn lên ưa nhưng cứ cố tình cô cản đường của .
Anh nghiến răng nghiến lợi: "Ăn cắp văn là ăn cắp văn, cô vẫn nên thừa nhận nhanh ."
Lục Giai Giai mím đôi môi đỏ: " ngưỡng mộ ông , cảm thấy thể cạnh tranh phiên dịch của ông là vinh hạnh to lớn."
"Rồi , rốt cuộc cô hắt nước bẩn gì lên ?"
"Cho nên…" Lục Giai Giai nhe răng: "Cho nên sẽ lưu kỷ niệm."
"Kỷ niệm, kỷ niệm gì?" Ngô Học Tố lập tức một dự cảm chẳng lành, cả lạnh toát, chỉ trong vài giây sắc mặt trắng bệch.
"Cậu xem là kỷ niệm gì?" Lục Giai Giai nghiêng .
Cô lên rõ ràng ngoan, động lòng , nhưng theo quan điểm của Ngô Học Tố giống như bùa đòi mạng .
Lục Giai Giai về phía Vương Vận Thu: "Bạn học Vương, giúp lấy cái túi bàn."
"Ừm, ." Vương Vận Thu tỉnh táo từ trong hoang mang.
Cô vội vàng đưa túi cho Lục Giai Giai, đột nhiên cảm thấy bạn mà mới tìm hình như bụng, cố tình lớn chuyện mới lấy bằng chứng .
Chẳng qua… Lục Giai Giai lớn lên mà.
Lục Giai Giai lấy vài bức ảnh chụp từ trong túi , bên còn ép plastic mỏng: "Bạn học Ngô, mỗi một trang bản thảo của đều chụp kỷ niệm, còn ảnh chụp chung, tuy rằng chữ nhỏ nhưng vẫn còn phim đấy."
Cả Ngô Học Tố đều dại , ngờ Lục Giai Giai chụp ảnh bản thảo của .
Anh hé miệng, lâu , vẫn mang theo hy vọng cuối cùng : "Nói… chừng cô chụp khi trộm bản thảo của ."
"Thế thì thật sự xin nhé, ảnh chụp từ bốn hôm , thợ chụp ảnh ở tiệm thể chứng cho ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-nu-phu-cam-kich-ban-phao-hoi/chuong-572.html.]
Bức ảnh xoay trong tay của Lục Giai Giai, cô phản công: " sợ lúc lớn tuổi nhớ ngày tháng nên đặc biệt thời gian chụp ảnh lên , là giúp xem rốt cuộc là ngày nào ?"
"Bạn học Lục Giai Giai, thể cho chúng xem bức ảnh ?" Người hướng dẫn mở miệng .
Lục Giai Giai lùi một bước, đưa ảnh cho hướng dẫn.
Ngô Học Tố hoảng hốt: "Không thể xem, các thầy thể xem!"
Anh vùng lên, bật dậy khỏi ghế, nhấc chân ngăn cản nhưng trong lúc hoảng hốt vấp chân bàn, ngã oạch xuống đất.
Vừa Ngô Học Tố còn tự đắc kiêu ngạo chỉ trích Lục Giai Giai, bây giờ trông giống một con ch.ó rơi xuống nước.
Mấy giáo viên truyền cho xem vài bức ảnh, hướng dẫn liếc mắt qua với vẻ lạnh lùng: "Bạn học Ngô Học Tố, bây giờ còn gì để nữa ?"
"Cái thật, ảnh trong tay các thầy chắc chắn mới chụp từ hôm qua, chắc chắn là thế!" Ngô Học Tố mặt đất lẩm bẩm: ", là hôm qua mới chụp, là hôm qua mới chụp!"
Vân Vũ
Anh thể thôi học !
Thành tích của như thế, tương lai xán lạn, nếu hồ sơ lưu ăn cắp văn đuổi học, cả đời của sẽ xong mất.
Lục Giai Giai vẫn bình tĩnh: "Trên đều là nét chữ của em, các thầy cũng thể tới tiệm chụp ảnh Quang Minh hỏi ông chủ, em nghĩ ông thể chứng cho lời em ."
Ngô Học Tố vẫn giảo biện như cũ: "Không thể như , là Lục Giai Giai hại em, là cô …"
Vương Vận Thu đánh một phát lên đầu : "Là cô cái con khỉ, đồ tiểu nhân bỉ ổi nhà , từng gặp qua tên tiện nhân nào như , lấy bản thảo của khác mà còn cắn ngược một cách hùng dũng như thế, nếu Lục Giai Giai bằng chứng thì chỉ sợ hôm nay ăn cắp văn chính là cô , là hả? Đồ chó má, thằng khốn nạn.
"Vương Vận Thu!" Người hướng dẫn hô một tiếng vô cùng hùng hổ, xoa thái dương của .
Tóc của ông ít như đều là vì tổ tông nhỏ trong nhà cho tức giận.
Vương Vận Thu ngậm miệng với vẻ bất mãn.
Ngô Học Tố dẫn , cuộc thi tiếp tục tiến hành.
Nam sinh cuối cùng khẩu âm cho lắm, cũng quá tự tin, chẳng qua lúc thi xuất sắc cho nên mới thể chọn cạnh tranh.