Thông báo
Một số team gần đây thường xuyên tạo chương mới để đưa truyện lên trang chủ, điều này ảnh hưởng đến sự công bằng chung trên MonkeyD.
Rất mong các team lưu ý và điều chỉnh cách đăng để cùng nhau xây dựng một môi trường công bằng và lành mạnh.

Thập Niên: Nữ Phụ Cầm Kịch Bản Pháo Hôi - Chương 340

Cập nhật lúc: 2025-08-26 15:43:23
Lượt xem: 67

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh quen chuyện ngọt như mía lùi, Lục Thảo thấy quan tâm đến an nguy của mà cảm động đến nghẹn ngào: "Văn Thanh, em sợ chịu khổ, em nghĩ xong cả , cứ sinh một đứa con gái , qua ba, bốn năm nữa thể giúp chúng việc nhà, còn thể chăm sóc em trai, cuộc sống của chúng sẽ càng ngày càng lên thôi."

Con trai con gái đều , Chân Văn Thanh liếc mắt bụng của Lục Thảo, càng ngày càng bực bội.

Lục Giai Giai ăn cơm tối và rửa bát xong, đó đồ ngủ lên giường, cô tính toán xong , nếu như Tiết Ngạn còn cho cô ngủ cứ đuổi sang phòng bên ngủ.

lâu Tiết Ngạn vẫn về phòng, ở bên ngoài cửa sổ truyền tới tiếng bổ củi, Lục Giai Giai một lúc ngủ mất.

Tiết Ngạn bổ củi một tiếng, dùng nước nóng lau lặng lẽ bò lên giường.

Anh những đàn ông khác thế nào, nhưng tinh lực của vô cùng tràn trề, đặc biệt là mấy ngày , lúc nào cũng nghĩ đến hết.

Chỉ thể bổ củi để trút bớt sức lực.

Vân Vũ

Tiết Ngạn trong chăn, xung quanh đều là mùi hương Lục Giai Giai, nhẫn nhịn, ngay đơ, lăn qua lăn hết nửa tiếng, Lục Giai Giai cảm thấy lạnh mới ôm nguồn nhiệt bên cạnh, cuối cùng Tiết Ngạn cũng nhịn nữa mà ôm cái tấm lưng mềm mại của cô.

Trên Tiết Ngạn ấm nóng, trong thời điểm nhiệt độ đột nhiên giảm xuống ôm vô cùng thoải mái, Lục Giai Giai ngủ càng say hơn.

Ngón tay của Tiết Ngạn đụng một cái, nhưng thấy Lục Giai Giai phản ứng gì, gò má trắng nõn đè lên cánh tay , nỡ đánh thức cô.

Anh thẳng đơ giường, ngón tay nắm chặt buông , mồ hôi túa càng lúc càng nhiều, mười mấy phút, chậm rãi chuyển Lục Giai Giai , giúp cô đắp kín chăn chạy ngoài bổ củi.

Bổ củi hết nửa đêm, đổ mồ hôi khắp , dùng nước lạnh tắm qua leo lên giường.

Chăn là của hồi môn của Lục Giai Giai, cái chăn bông màu đỏ, mềm, thoải mái, đặc biệt là bên trong còn một cô vợ mềm thơm.

Anh ôm Lục Giai Giai từ lưng.

Cô ghét bỏ lạnh nên dịch .

Tiết Ngạn tồi tệ nhích về phía cô, ôm chặt buông, cả Lục Giai Giai dịch đến bờ tường, cô cáu bản, nhấc chân đá chướng ngại vật.

Cẳng chân của cô trơn mịn mềm mại, đá qua đùi Tiết Ngạn.

Yết hầu của Tiết Ngạn di chuyển một cái, nhiệt lượng lớn, nhanh cả nóng bừng, Lục Giai Giai cuối cùng cũng chê nữa, đôi mày giãn , tiếp tục ngủ.

Tiết Ngạn ngủ , cách xa ôm, nhưng ôm càng khó chịu hơn, chỉ thể cố gắng coi thành một khúc gỗ, ngẩng đầu trần nhà.

Không qua bao lâu, sắc trời bên ngoài dần sáng, tia sáng chiếu .

Cuối cùng Tiết Ngạn cũng nhịn nữa, ôm vợ , cũng mặc kệ cô thấy mà khàn giọng bảo: "Em hôm qua cho đụng, cũng đụng, bây giờ là hôm , vi phạm lời hứa."

Lục Giai Giai nửa tỉnh nửa mê, cảm thấy một con sói to bám cứ l.i.ế.m cô mãi, nhanh cẳng chân cô nắm lấy.

Lục Giai Giai: "…"

Mái tóc đen của cô xõa tung giường, một sợi tóc mồ hôi thấm ướt dính gò má trắng nõn, vốn thể sáu giờ rời giường cuối cùng ngủ đến chín giờ.

Công việc buổi sáng cũng là Tiết Ngạn .

Lục Giai Giai đau lưng mỏi chân, Tiết Ngạn giúp cô giày , bế từ giường xuống.

Thịt thỏ hôm qua vẫn còn một ít, Tiết Ngạn nấu một bát canh trứng gà, bưng nửa bát cơm đến mặt Lục Giai Giai: "Mau ăn cơm ."

Lục Giai Giai và hai miếng, đột nhiên đặt đũa lên bát: "Em quyết định , phòng đông vẫn còn trống đấy, tối nay ngủ ở phòng đông ."

"Không ."

"Đã tối qua phép động em, đồng ý với em ."

"Thì tối qua động." Tiết Ngạn bình tĩnh múc một thìa canh trứng gà: "Là hôm nay động, buổi sáng mới động."

Tiết Ngạn, đảo tròng mắt: "Anh còn hai ngày nữa là , hai ngày cứ ở nhà học , sách giáo khoa cấp hai em cũng tìm cho luôn ."

"Ừm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-nu-phu-cam-kich-ban-phao-hoi/chuong-340.html.]

Trong nhà hết nước, ăn cơm xong Tiết Ngạn gánh nước, Lục Giai Giai rửa nồi và bát, đó về phòng tìm sách giáo khoa lớp bảy, hơn nữa còn đặt biệt chạy ngoài tìm một cành liễu.

Không đợi Tiết Ngạn gánh nước xong, cô vô cùng ngoan ngoãn đợi : "Đừng gánh nước nữa, mệt bao nhiêu, mau tới đây học ."

Tiết Ngạn im lặng tiếng gánh đầy nước, đó mới về phòng.

Lục Giai Giai bàn học mới, vẫy tay với Tiết Ngạn: "Mau qua đây."

Tiết Ngạn: "..."

"Mau nội dung ở trang nhất, lát nữa em sẽ giảng cho ." Lục Giai Giai đưa sách cho Tiết Ngạn.

Tiết Ngạn nhận lấy, mười mấy phút, Lục Giai Giai cầm cành liễu bên cạnh, cô ngọt ngào: "Lát nữa em sẽ đặt câu hỏi với , nếu trả lời sai thì đánh lòng bàn tay, như mới thể đốc thúc học ."

Cô giành lấy quyển sách giáo khoa trong tay Tiết Ngạn, tùy tiện tìm một đoạn kêu thuộc.

"Thế nào là hữu tỷ?"

"Bất cứ nào thể thành (a,b....)"

Tiết Ngạn thuộc sai một chữ.

"..." Mới mười mấy phút thôi, Lục Giai Giai lật đến trang thứ hai, căng mặt hỏi: "Lũy thừa của hữu tỷ?"

"Bất cứ mũ của một dương nào đều là dương..."

"..."

Tiết Ngạn cũng hơn hai mươi , hiểu mấy thứ cũng lạ, nhưng thuộc lòng sai một chữ nào thì lạ lắm đấy.

Lục Giai Giai nghĩ đến Tiết Ngạn thể xuyên qua con ngõ vòng vèo phức tạp mà nhớ nhầm đường, chắc hẳn là chỉ thông minh siêu cao đây.

... Không thuộc kiểu xem qua là nhớ đấy chứ?

Lục Giai Giai nhanh chóng đặt sách xuống, ôm đầu Tiết Ngạn lên , cô than thở: "Sao thông minh như ?"

Thế rõ ràng cô ngốc.

Tiết Ngạn nhéo eo Lục Giai Giai, ôm cô đặt lên bàn, tay chống lưng cô: "Nếu thuộc , nên phần thưởng ?"

Đôi môi mỏng của Tiết Ngạn chạm gương mặt của cô, thở nóng rực phả lên mặt cô, ngón tay của Lục Giai Giai nắm áo , mặt : "Không ."

Cô đẩy nhảy xuống, đó cầm cành liễu lên, hung dữ : "Đưa cái tay đây."

"Không tôn trọng giáo viên, đánh."

Lục Giai Giai đánh vài cái lòng bàn tay của Tiết Ngạn, cuối cùng cũng thoải mái hơn, cho quấy rầy cô ngủ .

"Đọc tiếp ." Lục Giai Giai ấn sách lồng n.g.ự.c của Tiết Ngạn, đó lên giường bắt đầu khâu quần áo.

Tiết Ngạn nhiều quần áo rách, cô định vá cho , cũng thể kết hôn vẫn mặc đồ rách .

Cô thấy nhiều quần áo của Tiết Ngạn đều giặt đến bạc màu mà nhíu mày: "Anh thời gian thì mua vải về, em thể may quần áo cho , sắp đông , em cũng thấy áo bông."

Tiết Ngạn đầu Lục Giai Giai đang khâu áo.

Lông mi của cô dài, con ngươi màu lưu ly hắt xuống cái bóng, đôi mắt quá mức tinh xảo.

Vài năm thể lấy Lục Giai Giai vẫn luôn là suy nghĩ viển vông của , nhớ cô như phát điên, nâng bông mẫu đơn diễm lệ trong tay .

Anh im lặng tiếng qua.

Một cái bóng hắt xuống mặt Lục Giai Giai, cô ngẩng đầu Tiết Ngạn với vẻ khó hiểu.

"Vợ ." Tiết Ngạn gọi.

"Ừm." Lục Giai Giai ngẩng đầu.

Loading...