Lục Giai Giai ho vài tiếng rút tay về, cô cảm thấy tình hình : "Không hả, em thấy ... vui cho lắm."
Con ngươi đen tối của Tiết Ngạn xung quanh, giọng của khàn, âm điệu giống như nặn từ bên trong cổ họng: "Có thể hôn một cái ?"
Lục Giai Giai: "..." Chủ đề chuyển nhanh quá thì ?
Con ngươi màu lưu ly của Lục Giai Giai chuyển động một cách mất tự nhiên, gương mặt nhỏ trắng trẻo thoáng hồng lên, mặt cô nóng, lập tức đáp lời.
Đôi mắt đen của Tiết Ngạn càng tối , cúi mắt , gương mặt tự mang theo vẻ thất vọng, giống như một con ch.ó săn hung dữ cụp đuôi, giận hờn quét đất.
"..." Lục Giai Giai xung quanh, quả thật nào.
Chỉ là trong đầu cô tự động xuất hiện hình ảnh Tiết Ngạn hôn cô mang theo xâm chiếm dữ dội, nhịn mà nhụt chí.
Cô mềm giọng bảo: "Hôn, hôn một chút vẫn , nhưng..." Không thể hôn quá lâu.
Lục Giai Giai còn xong thì mắt tối sầm, khi Tiết Ngạn dậy cao cường tráng, Lục Giai Giai gần như lập tức cảm giác xung quanh là khí tức của .
Bàn tay to của Tiết Ngạn đặt lên eo cô, sớm tính sẵn mà bên cạnh một khe đá chật hẹp, tốn sức đưa cô trong.
Không bất cứ thời gian nào để hối hận, môi ấn lên môi Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai kịp hít thở, cô nắm chặt áo của Tiết Ngạn, ngón tay trắng bệch, ngay cả đầu ngón tay cũng mất màu máu.
Trải qua hai , Lục Giai Giai sợ hôn môi với Tiết Ngạn, mỗi đều một loại cảm giác hít thở thông.
Lúc cả cô bao vây, giống như sắp chìm nghỉm bên trong, mà cô thì túm lấy đàn ông cũng chính là cọng rơm duy nhất mặt biển.
Có khả năng là bản năng cầu sinh, tuy đầu óc Lục Giai Giai trống rỗng nhưng học cách hít thở.
...
Không qua bao lâu, Tiết Ngạn từ từ rời khỏi đôi môi sưng lên của Lục Giai Giai, đôi mắt u ám giống như nhuộm mực đen.
Tay chân của Lục Giai Giai mềm nhũn, cô đẩy Tiết Ngạn xa một chút nhưng khe hở chỉ lớn nhiêu đó thôi, đẩy .
Ngón tay của cô run rẩy đặt lồng n.g.ự.c , tình cờ đầu ngón tay lạnh đụng lên da Tiết Ngạn.
Lục Giai Giai gấp , tự ngoài, nhưng cánh tay của Tiết Ngạn khoác eo cô, lúc giãy dụa hai va .
Lục Giai Giai: "..."
Cả cô hình, chớp mắt, ngẩng đầu Tiết Ngạn với vẻ ngơ ngác, ngay cả lỗ tai cũng nóng lên, cô lắp bắp với vẻ hung dữ: "Sao ... như ..."
Tiết Ngạn ngờ đột nhiên đụng một cái như thế, rụt ngón tay, cả nóng hầm hập.
Ngay đó, m.á.u mũi chảy xuống cái áo nhạt màu của Lục Giai Giai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-nu-phu-cam-kich-ban-phao-hoi/chuong-262.html.]
Anh khổ sở lau một cái, giọng khàn, thành thật đáp: "Anh... cũng ..."
Lục Giai Giai nên phản ứng thế nào, cô từng trải qua loại chuyện .
Cô trừng to mắt, hoảng loạn nổi nóng: "Anh quá đáng, cố tình."
Bản Lục Giai Giai cũng đang gì nữa, nhưng cứ đổ cho Tiết Ngạn , cô uy h.i.ế.p lung tung: "Anh, như thế, bằng cho hôn nữa..."
"..." Tiết Ngạn thở dốc, rút tay về, cắn răng bảo: "Anh , em ngoài , sẽ nhanh thôi."
…
Thời tiết bên ngoài dần mát mẻ, gió thổi qua mang theo ý lạnh trong núi, vài lọn tóc rơi cái trán trắng nõn của Lục Giai Giai bay bay, chân cô mềm nhũn lên tảng đá bên cạnh, hít thở nhẹ nhàng, đó lén Tiết Ngạn.
Mồ hôi đầu Tiết Ngạn rơi từ sườn mặt, di chuyển yết hầu để một vết ẩm ướt, ngón tay thon dài của ấn lên tảng đá, quệt m.á.u mũi, sườn mặt ẩn nhẫn lạnh lùng mang theo vẻ tức giận.
Lục Giai Giai dịch về , cô ở thời hiện đại lâu như cũng hiểu về loại chuyện .
Đột nhiên cô sợ kết hôn với Tiết Ngạn vì vẻ như cũng quá dịu dàng ở chuyện đó.
Cô cảm thấy giáo dục đừng chỉ dùng sức lớn như thế.
Miệng vẫn nhức, Lục Giai Giai dùng nước lạnh xoa lên mặt, cơn đau môi mới giảm nhiều.
Lúc , Tiết Ngạn , xổm bên cạnh cô vốc ít nước lên mặt.
Lục Giai Giai dịch sang bên cạnh, cô xoa môi , định chuyện với vẻ tủi thì Tiết Ngạn mở miệng .
Anh khàn giọng hỏi: "Em cảm thấy Triệu Xã Hội thế nào?"
Lục Giai Giai ngẩng gương mặt nhỏ lên với vẻ nghi ngờ, đôi mắt đảo một vòng, trong lòng hiểu gì đó.
Cô nở nụ : "Em tại giận , chắc chắn Triệu Xã Hội gì đó với nên ghen chứ gì, sợ em cần đấy chứ?"
Vẻ mặt của Tiết Ngạn lập tức hoảng loạn, bộ dáng chọc đúng tim đen, hé miệng giải thích: "Không , ý đó..."
"Sao em cần chứ?" Lục Giai Giai ngắt lời , rũ hàng mi, nghiêm túc đếm ưu điểm của Tiết Ngạn: "Anh to gan cẩn thận, dũng cảm cần mẫn, lớn lên cũng đúng kiểu em thích. Em thích , vẫn luôn thích và chỉ thích , cho dù những khác cần thì em vẫn sẽ cần ."
Lục Giai Giai thả từng câu tâm tình, lúc cô trêu ghẹo Tiết Ngạn cũng hề thấy hổ chút nào.
Tai của Tiết Ngạn giống như lửa đốt, đỏ lên như nhuộm chu sa.
Đối với mà , mấy lời khiến , đồng thời cũng càng khiến thích hơn, giống như ánh mặt trời xua tan bất an và bóng tối trong từng chút một.
Vân Vũ
Lục Giai Giai quả nhiên thấy tai của Tiết Ngạn đỏ lên, cô chủ động duỗi tay chạm nữa, chỉ cảm thấy Tiết Ngạn đáng yêu.
Ngày thường lạnh lùng giống như tảng đá, ngờ sẽ vì vài ba lời tâm tình của cô mà hổ thành như .
Lục Giai Giai gần , nhỏ giọng : "Hôm nay bác gái Triệu quả thực ý xem mắt, nhưng em khéo léo từ chối bác , đối với Triệu Xã Hội, hai bọn em cũng tiếp xúc nhiều bao nhiêu, với tư của em chơi , cũng tương tự ... trai của em thôi."