Thật sự quá mặn, loại vị đó đến bây giờ vẫn chịu tan, Lục Giai Giai cầm siêu nước lên uống mấy ngụm nước đậu xanh thêm đường mới át .
Cô Tiết Ngạn ăn thịt với vẻ mặt đổi mới thò gương mặt nhỏ tới hỏi: "Không mặn ?"
"Quen ." Tiết Ngạn nuốt xuống.
Lục Giai Giai lập tức thấy thương đối tượng của , cô lấy hộp cơm của Tiết Ngạn , đó đưa bánh bao cho : "Mỗi một cái."
Tiết Ngạn lắc đầu.
"Đây là em cho ." Lục Giai Giai thấy Tiết Ngạn gì: "Anh tin ? Thật bình thường em ở nhà đều chỉ ăn một cái bánh bao, hôm nay chuẩn hai cái cho em, còn đựng nhiều thịt như là cho đó."
"Thật , bà vẫn còn một mục đích khác." Lục Giai Giai sáp gần Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn cúi mắt, tầm rơi lên môi Lục Giai Giai, khàn giọng hỏi: "Là gì?"
"Chính là…" Lục Giai Giai mở to mắt: "Anh đoán ?"
Tiết Ngạn mím chặt môi, yết hầu di chuyển một cái: "Là gì?"
Lục Giai Giai trực tiếp nhét bánh bao miệng Tiết Ngạn, cô sớm như .
Lúc khi lấy lòng Tiết Ngạn để báo đáp ơn cứu mạng, Tiết Ngạn luôn từ chối cô, còn đẩy rơi bánh của cô.
Khi cô nhét thẳng đồ miệng , còn là nhét một cách trắng trợn như nữa.
Vẫn là đối tượng , nhiều chuyện đều thể , bắt nạt cũng cả.
"Đương nhiên là cắn miệng mềm bắt tay ngắn , em cho ăn đồ của em việc giúp em thôi." Lục Giai Giai rút tay về, gắp vài miếng thịt thỏ trong hộp cơm cho , đôi mắt thành vầng trăng khuyết: "Ăn , ăn xong chính là của em."
Lục Giai Giai lên trông vô cùng ưa , ánh nắng chiếu lên đầu cô khiến gò má trắng trẻo mang theo một tầng ánh sáng mỏng, xinh giống như ánh mặt trời mới lên.
Con ngươi của Tiết Ngạn tối , cầm cái bánh bao gặm.
Trong đầu nảy một suy nghĩ.
Có thể bắt nạt ?
Suy nghĩ đấu tranh một lúc, Tiết Ngạn bây giờ vẫn thể, Lục Giai Giai mới đồng ý qua với , lỡ như dọa sợ , hoặc là phát hiện mặt u ám của sẽ sợ hãi chạy mất thì ?
Tiết Ngạn cắn một miếng bánh bao, ánh mắt rơi lên tay Lục Giai Giai, khàn giọng bảo: "Anh xem tay thế nào ."
"Không mà." Lục Giai Giai để ý.
Tiết Ngạn : "Để xem."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-nu-phu-cam-kich-ban-phao-hoi/chuong-217.html.]
Lục Giai Giai thấy quan tâm mới duỗi tay cho xem: "Đã đóng vảy ."
Vân Vũ
Tiết Ngạn duỗi tay nắm lấy, sờ ngón tay của Lục Giai Giai và thật kỹ.
Trên bụng ngón tay của vết chai, mỗi chạm đều ma sát một cái, ngứa, hơn nữa tay nóng, Lục Giai Giai rút tay về: "Không , ăn cơm ."
Tiết Ngạn đáp cô, tầm rơi lên miệng vết thương ngón tay của Lục Giai Giai, nhưng ngón tay đụng tới đụng lui.
Lục Giai Giai: "…"
…
Lục Thảo ăn xong cơm trưa lén lút rời khỏi nhà, núi hẻo lánh.
Châu Văn Thanh bước từ phía một cái cây, Lục Thảo đưa quả trứng gà cho : "Đây là em lén gom đấy, nấu , tự nghĩ cách nấu ."
Châu Văn Thanh nhíu mày, gạt mái tóc chắn mắt, : "Lần cố hết sức nấu chín nhé."
"Em ." Lục Thảo nôn nóng: "Khi nào mới tới nhà em cầu hôn đây? Gần đây em bắt đầu tìm bà mai cho em, gả em ngoài."
Châu Văn Thanh dừng , Lục Thảo lùn béo, trong đáy mắt lóe lên vẻ chán ghét: "Đợi , em cha đều ở thành phố, bọn họ mới chuyện của , nhất định rõ ràng với bọn họ, khiến em theo một cách minh bạch."
Sắc mặt của Lục Thảo đỏ lên, cô vuốt b.í.m tóc to của , hổ hỏi: "Cha vẫn hài lòng về em chứ?"
Vẻ mặt của Châu Văn Thanh cứng ngắc: "Bọn họ đồng ý cho lắm."
Giữa trưa, việc đồng áng cả ngày nên cơ bản đều đang ngủ trưa, ở nơi hẻo lánh, lúc yên tĩnh chỉ thể thấy tiếng chim kêu.
Gió thổi qua, tiếng thì thào của Châu Văn Thanh rơi trong tai Lục Thảo.
Động tác vuốt b.í.m tóc của cô dừng , ánh mắt chợt sững sờ, đó ngẩng đầu Châu Văn Thanh, nghiêm mặt hỏi: "Cha đồng ý? Tại bọn họ đồng ý?"
Tuy Châu Văn Thanh là thanh niên trí thức từ thành phố tới nhưng phượng hoàng gặp nạn bằng gà, hơn nữa thành phần của nhà họ Lục , chú hai của cô còn là đại đội trưởng, bọn họ tư cách gì mà đồng ý.
"Bọn họ kết hôn ở nông thôn." Châu Văn Thanh bày vẻ mặt khó xử và buồn bã: "Cô gái nhà bên lớn lên cùng đến bây giờ vẫn đang ở thành phố đợi , cha cảm thấy hổ thẹn với cô cho nên trong lúc nhất thời cách nào chấp nhận em."
Trong đầu Lục Thảo lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo: "Vậy mà trong thành phố còn đợi ?"
Cô vốn nổi giận nhưng ngờ đến bây giờ Châu Văn Thanh vẫn còn tranh giành như thế, ngay cả trong thành còn cô gái đang đợi .
Cô chỉ thể thu vẻ hung dữ gương mặt, giả bộ giậm chân: "Vậy đây? Anh thành ý của em dành cho mà, cũng thích em, lẽ nào vì cha đồng ý mà chúng thể ở bên ?"
"Cho nên đang cố hết sức trao đổi với bọn họ đây." Châu Văn Thanh Lục Thảo và đỗi dịu dàng, nhưng nếu kỹ một loại ý tứ âm mưu thực hiện : "Đợi vài ngày nữa sẽ gửi một lá nữa cho bọn họ, bày tỏ rõ thái độ của , với bọn họ nhất định lấy em."
"Văn Thanh." Lục Thảo vốn bất mãn nhưng thấy Châu Văn Thanh về phía cô như , trong lòng cảm động, cô nắm ngón tay của : "Anh yên tâm, cho dù ai lấy em thì em cũng sẽ gả cho , em chỉ thích thôi."
Cô đang thâm tình thì ngửi thấy mùi phân heo, nhưng sự cảm động trong lòng cô sớm lấn át chút mùi đó .