Đại Sơn nhất quyết chịu về, nhưng cuối cùng vẫn Điền Kim Hoa kéo .
"Thật quá đáng!" Lục Giai Giai tức đến mức ném phăng cành liễu xuống đất. Một cơn gió ẩm thổi qua, dải ruy băng lưng vướng lên gò má trắng mịn của cô, càng khiến cô bực bội: " là chướng tai gai mắt."
Trương Thục Vân cũng nghiến răng: "Em gái, đừng tức. Điền Kim Hoa cái nết vẫn y như xưa thôi. Từ nhỏ cha dạy hỏng, chị gái cô còn quái gở hơn: thà con đói cũng đem lương thực về cho em trai. Người thường ai nổi mấy chuyện ngược ngạo ? Chỉ tội cho bọn trẻ."
Nghiệp cha để , ngoài như bọn họ cũng chẳng can thiệp nổi. Như lời Điền Kim Hoa , bớt lo chuyện nhà họ .
Màn kịch ban nãy mấy nhà hàng xóm trông thấy, chẳng mấy chốc truyền đến tai Lục.
Bà nổi giận, đánh cho Lục Cương Quốc mấy cái: "Đồ khốn, tất cả đều do mày gieo nghiệt mà !"
Phòng hai sinh bốn đứa, chỉ Đại Sơn là mang nguyên tính của Điền Kim Hoa. Dù bà dạy dỗ cũng chẳng sửa , cái gốc hỏng, chỉ cần cơ hội là nó bộc lộ bản tính ngay.
Lục Cương Quốc lúng túng, dám mở miệng.
Mẹ Lục hừ lạnh: "Bà đây cho rõ, mày xử lý Đại Sơn thế nào cũng mặc. Tao nhúng tay. Đón nó về thì chia riêng mà ở, còn nếu đón nổi thì đó là trời của nó!" Bà bận lòng thêm nữa.
Sau chuyện , Lục Giai Giai thấy ngột ngạt, ở nhà nổi. Cô cầm bút sổ , hôm nay đồng dọn mương, cô phòng ghi công điểm bắt tay dọn dẹp đồ đạc.
Mải miết đến tận tối, mồ hôi nhễ nhại, cô đang cúi sắp xếp liềm thì bất ngờ thấy mắt hiện lên một đôi chân.
Đôi chân giày rơm, bùn đất bám dày đặc, cẳng chân cũng lấm lem, trông như bước từ bãi lầy.
Lục Giai Giai ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt Tiết Ngạn.
Ánh của rơi đúng mái tóc cô, khiến cô vô thức đưa tay lên sờ chiếc dây buộc tóc.
Trái tim Tiết Ngạn đập dồn dập, đôi mắt tối đen bỗng rực nóng.
Bao nhiêu lời với rằng Lục Giai Giai thích , cũng bằng giây phút . Cái dây buộc tóc , chỉ một hiểu nó mang ý nghĩa gì. Từ đến nay vẫn lo lắng, sợ rằng tất cả chỉ là đa tình.
Lục Giai Giai thấy chằm chằm, gò má khẽ phồng, cô mím môi, nghiêm túc : "Em thấy thì buộc thôi."
"…" Giọng Tiết Ngạn hôm nay vẫn khàn trầm, ngón tay siết chặt: "…"
cổ họng như nghẹn , chẳng gì.
Anh đặt cái gùi vai xuống, lấy từ trong một gói giấy dầu, đưa về phía cô.
"Gì thế?" Lục Giai Giai đôi môi mím chặt, lòng cũng hồi hộp theo.
Trên gương mặt lạnh lùng của Tiết Ngạn thoáng cứng : "Bánh hoa hồng."
Lục Giai Giai chớp mắt, ngẩng gương mặt nhỏ lên chờ thêm.
chỉ cô.
Rồi nữa?
"… Em cần." Cô trừng mắt, xoay tránh .
Tiết Ngạn vội bước theo, giọng khàn khàn: "Cầm ."
Giọng vốn mang lạnh lùng, lọt tai Lục Giai Giai càng khiến cô bực bội, trừng mắt dữ dội hơn: "Em là cần!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-nu-phu-cam-kich-ban-phao-hoi/chuong-198.html.]
Cô ám chỉ đến thế, mà vẫn chẳng thêm nửa câu. Rõ ràng là cố tình!
" mua cho cô." Lần đầu tiên Tiết Ngạn cúi thấp đầu như , trong mắt đầy mong chờ.
Lục Giai Giai đợi, nhưng vẫn thêm gì. Thế là cô nổi nóng, nhấc chân đá ống chân một cái, giận dữ bỏ , ngay cả cửa cũng buồn khép.
Tiết Ngạn đuổi theo, nhưng thấy trong thôn ngang, dừng bước.
Anh Lục Giai Giai gì. phận quá nhạy cảm, ai hiểu mấy năm từng trải qua những ngày khốn khổ thế nào. Trong lòng sợ, sợ một ngày nào đó những chuyện nhơ nhớp khơi , sẽ liên lụy đến cô.
Cho nên Tiết Ngạn bao giờ dám để khác giữa và Lục Giai Giai gì khác lạ.
Anh đợi, đợi đến khi chính tay dẹp sạch hết chướng ngại, lúc mới lời nên . Như , Lục Giai Giai sẽ bao giờ vì phận của mà chịu tổn thương.
con ích kỷ. Anh sợ rằng, trong lúc còn đang cố gắng, Lục Giai Giai sẽ đem lòng thích khác. Anh giữ cô , khiến cô chỉ về phía , thậm chí ích kỷ đến mức chỉ cô là của riêng .
Hai luồng tâm tư trái ngược giằng xé , Tiết Ngạn yên lâu, cứng đờ như khúc gỗ, mồ hôi trán chảy ròng ròng xuống theo gò má.
Bên , Lục Giai Giai về tới nhà liền mạnh tay giật dây buộc tóc đầu. Cô ném xuống đất giẫm lên cho hả giận, nhưng cuối cùng do dự, chỉ ném lên giường.
Mắt cô đỏ hoe.
Tiết Ngạn cố tình chọc giận cô, cảm thấy trêu đùa cô vui ?
là đồ khốn nạn!
…
Buổi tối, La Khinh Khinh về ký túc xá thanh niên trí thức. Thấy trong bếp sẵn nước nóng, cô bèn múc một chậu mang tắm rửa.
Vừa mới tắm xong, trong bếp vang lên tiếng quát.
"Ai dùng nước nấu ?" – Lý Phân chống nạnh, mặt đỏ bừng.
Cô nấu sẵn nước để gội đầu, ai ngờ ngoài một lát, trở về thì nước dùng hết. Dùng một ít thì thôi, đằng sạch trơn.
Lý Phân bước cửa bếp, giọng the thé:
"Là ai dùng nước của ?"
Lâm Tú Hà đang trong sân, liếc mắt La Khinh Khinh, bĩu môi:
"Còn ai nữa? Đương nhiên là trí thức La của chúng . Trí thức Lý, cô cũng đừng tính toán chi li, dù thì cô sắp chỗ gian khổ hơn. Nghe ở nơi đó, một năm còn tắm một . Thương hại cho cô chút ."
Vân Vũ
"…" Lý Phân tức đến suýt chỉ thẳng mặt Lâm Tú Hà mà chửi:
"Nếu cô thì coi như cô dùng nước của , mau nấu cho một nồi khác."
Lâm Tú Hà trợn mắt:
"Dựa cái gì cho cô?"
"Vậy thì câm miệng ." – Lý Phân lập tức sang La Khinh Khinh – "Cô hẳn rõ quy củ ở đây. Nước là gánh, củi là nhặt, ai cho cô xài nước của ?"
"… vội quá, bẩn chịu nổi nên… nghĩ nhiều." – La Khinh Khinh cắn môi, bật thút thít.
Trông dáng vẻ đáng thương càng chỏi với vẻ mặt giận dữ của Lý Phân.