Thập Niên: Em Gái Xuyên Sách Đấu Với Chị Gái Trọng Sinh - Chương 426
Cập nhật lúc: 2025-12-14 05:13:59
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đó là một huyện nhỏ vô cùng nghèo nàn lạc hậu ở tỉnh Nam, đột nhiên xảy thiên tai mưa lớn, nhấn chìm cả huyện khiến nhiều thiệt mạng. Khi đó Thẩm Huệ Huệ tình cờ kẹt ở huyện Ninh Bình. Tuy cô chỉ là một nạn nhân bình thường nhưng gánh vác trách nhiệm của nhân viên y tế.
Vậy đàn ông là huyện Ninh Bình, Thẩm Huệ Huệ từng cứu , hai tình cờ gặp trong hẻm?
Người đàn ông dáng cao lớn, trông hơn hai mươi tuổi. Tuy dung mạo tuấn tú nhưng khí chất còn non nớt, rõ ràng còn là sinh viên.
Chất liệu vải mặc cũng khá , nhãn hiệu gì. Nghĩ đến việc là huyện Ninh Bình, Lăng Gia Thạch nghĩ chắc là thợ may riêng, lẽ chỉ là hàng tên tuổi mua ở huyện.
Lặn lội ngàn dặm từ huyện Ninh Bình đến Kinh Đô, còn gặp Thẩm Huệ Huệ ở một góc hẻm, hẳn là một thanh niên từ vùng quê lên Kinh Đô thuê.
Kinh Đô là trung tâm của cả nước, là thánh địa mà vô thanh niên ao ước, hằng năm bao nhiêu đến đây việc, mong an cư lạc nghiệp.
Chẳng xa, ông nội của Tiểu Trần, trợ lý của Lăng Gia Thạch, cũng là ngoại tỉnh. Ước mơ lớn nhất đời ông là ở Kinh Đô, mua một căn nhà của riêng , sinh con đẻ cái, để con cái trở thành Kinh Đô chính gốc.
Do duyên run rủi, ông nội của Tiểu Trần việc cho nhà họ Lăng.
Thời đó vẫn là thời Dân quốc, ông nội của Tiểu Trần ở nhà họ Lăng với phận hầu, con cái sinh cũng sống dựa nhà họ Lăng. Đến đời Tiểu Trần là đời thứ ba.
Tiểu Trần lớn lên ở nhà họ Lăng tại Kinh Đô từ nhỏ, sớm khác với đám dân quê. hồi nhỏ thường ông nội kể lể về những khó khăn ngày , sự ngơ ngác và hoảng sợ khi mới đặt chân đến Kinh Đô, dù nhiều năm trôi qua vẫn còn hiện rõ mồn một trong lòng ông nội.
Tiểu Trần nhiều, thỉnh thoảng kể những chuyện đó cho Lăng Gia Thạch để mua vui.
Nghe , Lăng Gia Thạch cũng hiểu phần nào tâm lý của những dân thường khi lên Kinh Đô.
Nhìn đàn ông cao gần một mét chín, lặng lẽ bên cạnh Thẩm Huệ Huệ, dáng vẻ răm rắp theo, trong lòng Lăng Gia Thạch lập tức kết luận.
Chuyện Thẩm Huệ Huệ học trường sớm còn là bí mật.
Sau khi đến Kinh Đô, đàn ông chẳng khác, chọn lẩn quẩn gần đây, nhân lúc Thẩm Huệ Huệ một thì nhận quen. E là bám víu quan hệ, nhờ Thẩm Huệ Huệ giúp đỡ, dìu dắt .
lúc , Tiểu Trần chạy tới từ xa.
Sau khi Lăng Gia Thạch đuổi theo Thẩm Huệ Huệ, Tiểu Trần cũng lập tức đuổi theo. lúc gặp đèn đỏ, Lăng Gia Thạch chạy đến kịp lúc đèn xanh sắp hết nên qua đường, còn Tiểu Trần thì kẹt .
Đợi đến khi qua đường thì Tiểu Trần thấy bóng dáng Lăng Gia Thạch nữa.
Điều đáng sợ nhất là Lăng Gia Thạch mù đường, đường nào mắt cũng như , chỉ thể chọn bừa một hướng mà .
Tiểu Trần đuổi kịp Lăng Gia Thạch, thể phán đoán Lăng Gia Thạch hướng nào, chỉ đành chạy loanh quanh tìm kiếm, mãi đến bây giờ mới tìm .
"Thiếu gia..." Tiểu Trần thở hổn hển bên cạnh Lăng Gia Thạch.
Mắt Lăng Gia Thạch sáng lên, Tiểu Trần đến thật đúng lúc.
Lăng Gia Thạch lập tức : "Bạn của Huệ Huệ cũng là bạn của . Từ huyện Ninh Bình đến Kinh Đô, đường sá xa xôi nên chắc hẳn mệt lắm . Bây giờ trời cũng tối, là sắp xếp một khách sạn cho ở tạm, nghỉ ngơi cho khỏe. Đợi định , Huệ Huệ cũng thể yên tâm về trường học hành."
Lăng Gia Thạch sang hiệu cho Tiểu Trần.
Tiểu Trần ngờ mới tìm Lăng Gia Thạch nhận việc .
Anh là trợ lý của Lăng Gia Thạch, nhưng thực chất là hầu riêng, phụ trách việc của Lăng Gia Thạch.
Lăng Gia Thạch là thiếu gia nhà họ Lăng, chăm sóc Lăng Gia Thạch là điều đương nhiên. Tuy Thẩm Huệ Huệ xuất nhưng năng lực cá nhân mạnh. Lăng Gia Thạch thích cô, bảo Tiểu Trần lo liệu đủ thứ việc vặt thì Tiểu Trần cũng dám ca thán.
Ai ngờ lòi thêm một . Mà lời Lăng Gia Thạch thì còn là một tên nhà quê từ huyện Ninh Bình đến nữa chứ?
Một khi đưa khách sạn thì ở khách sạn tốn tiền, lỡ ăn sáng ăn trưa thì cũng tốn tiền. Cuối cùng chi trả chẳng là nhà họ Lăng bọn họ .
Người đàn ông trông cũng trai, cứ tưởng là con cái của bạn bè quốc tế nào đó, ai ngờ là một nhà quê chính gốc, chắc là trúng độc đắc về gen, di truyền . chỉ dựa việc trai mà đến ăn bám phụ nữ, cuối cùng ăn bám đến tận nhà họ Lăng thì cũng mặt dày quá .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-em-gai-xuyen-sach-dau-voi-chi-gai-trong-sinh/chuong-426.html.]
Lăng Gia Thạch tương đối học thức, trong lòng nghĩ gì cũng đến nỗi lộ hết mặt.
Tiểu Trần thì khác. Thân là trợ lý, Tiểu Trần chỉ cần chăm sóc Lăng Gia Thạch mà còn để mắt đến , phòng khi ngoài bắt nạt.
Người thường hiền bắt nạt. Khi cần đóng vai ác, phận thiếu gia tôn quý tiện tỏ thái độ khó chịu, Tiểu Trần chẳng gì e dè, ngược còn thể hiện rõ ràng sự chán ghét đó , kẻo coi là kẻ ngốc.
Vừa lúc ăn cơm, Thẩm Huệ Huệ thích kiểu cách của Tiểu Trần. Lúc , khi Lăng Gia Thạch , vẻ mặt của Tiểu Trần thiếu điều hai chữ "ăn mày" lên mặt.
Dù Thẩm Huệ Huệ hiền lành đến mấy cũng chút tức giận.
Cô vốn qua gì thêm với Lăng Gia Thạch, lúc liền ngay: "Không cần , bạn của thì tự lo . Trời cũng còn sớm nữa, hai về nghỉ sớm ."
Nói , Thẩm Huệ Huệ kéo đàn ông xoay định .
Lăng Gia Thạch thấy Thẩm Huệ Huệ tức giận, vội đuổi theo: "Huệ Huệ, ý gì khác. chỉ giúp em thôi..."
"Không cần , Lăng Gia Thạch, thật sự cần." Thẩm Huệ Huệ đầu , nghiêm túc với Lăng Gia Thạch: "Thật hôm nay đến tìm , vốn dĩ là rõ ràng với . Chúng là bạn học, cùng sống, cùng học tập trong một trường, giúp đỡ lẫn là chuyện nên . Không chỉ riêng , hôm đó nếu là bất kỳ ai khác lạc đường ở đó, cũng sẽ đến giúp."
"Đó chỉ là một chuyện vô cùng bình thường, nhưng cứ liên tục mời khách, tặng quà cho . Nhiều như ngược khiến ít hiểu lầm. Sự hiểu lầm gây cho nhiều phiền phức."
Nghe , Lăng Gia Thạch theo bản năng cảm thấy Thẩm Huệ Huệ sắp những lời , vội vàng : "Được , xen chuyện của em và bạn em nữa. Những lời cứ coi như , em đừng giận, ngay đây. Đợi vài hôm nữa bình tĩnh , chúng cùng ăn một bữa chuyện nhé."
Thẩm Huệ Huệ quyết tâm, cho cơ hội trốn tránh: " ăn cơm với , chúng đến mức thường xuyên ăn cơm với ."
Lăng Gia Thạch sững , dám tin Thẩm Huệ Huệ những lời như . Anh đầu Thẩm Huệ Huệ với vẻ thể tin nổi.
"Chúng chỉ là bạn học bình thường, cứ tiếp tục bạn học thôi nhé." Thẩm Huệ Huệ xong, thấy Lăng Gia Thạch trợn mắt với dáng vẻ ngây ngẩn, thậm chí vài phần đáng thương. Trong lòng cô dâng lên một chút nỡ.
cảm xúc nhanh chóng cô đè nén xuống. Lời thật lòng thường tàn nhẫn, nhưng nếu cô rõ ràng sớm thì cho cả hai.
"Tiền nước uống mời khách và cả tiền quà nữa, hôm nào sẽ thống kê trả cho . đây, tạm biệt." Thẩm Huệ Huệ xong thì vẻ mặt của Lăng Gia Thạch nữa.
Cô kéo đàn ông rời khỏi đó, về phía tiệm t.h.u.ố.c gần trường.
Lý trí mách bảo Thẩm Huệ Huệ, hôm nay rõ ràng thì sẽ còn phiền phức về chuyện nữa. Đối với cô, đối với Lăng Gia Thạch đều là chuyện .
về mặt tình cảm, dáng vẻ tổn thương của Lăng Gia Thạch, trong lòng Thẩm Huệ Huệ cũng dễ chịu gì. Dù Lăng Gia Thạch đối xử với cô cũng khá , chỉ là cô thích cách thể hiện đó mà thôi.
Tâm trạng Thẩm Huệ Huệ nặng trĩu, suốt đường cô mở miệng chuyện.
Mãi đến khi tiệm thuốc, mua t.h.u.ố.c xong thì Thẩm Huệ Huệ bảo đàn ông xuống ghế. Cô vạch cổ áo , bôi t.h.u.ố.c giúp .
Bôi một nửa, Thẩm Huệ Huệ đột nhiên để ý thấy tai đàn ông đỏ đến mức như sắp rỉ máu. Lúc cô mới hồn chuyện của Lăng Gia Thạch, ngơ ngác đàn ông : "Tai đỏ quá."
Người đàn ông hoảng hốt đầu , lúc Thẩm Huệ Huệ mới phát hiện, chỉ tai đỏ mà mặt cũng ửng hồng.
"Anh sốt , vết thương mới rạch mà... Không đến nỗi uốn ván chứ..." Thẩm Huệ Huệ kinh ngạc .
"Không, ." Người đàn ông lắp bắp .
"Vậy nóng lắm , để mua cho chai nước nhé?" Thẩm Huệ Huệ .
Lần đợi đàn ông lên tiếng, nhân viên tiệm t.h.u.ố.c bên cạnh nổi nữa: "Cô bé, bạn trai cháu đang ngại đấy!"
Nhân viên dứt lời, chỉ mặt đàn ông đỏ bừng mà mặt Thẩm Huệ Huệ cũng đỏ ửng theo: "Anh, bạn trai !"
"Trường học khuyến khích sinh viên yêu đương, chúng hiểu mà."
Nhân viên vẻ cô hiểu, hiểu, tất cả chúng đều hiểu.