Một nạn nhân khác tuy đầu óc vẫn còn tỉnh táo, nhưng cơ thể hành hạ trong nhiều năm nên những khiếm khuyết. Những nạn nhân cần trải qua một thời gian trị liệu mới thể dần dần trở cuộc sống bình thường.
Vào thời điểm then chốt, Diêu lão phu nhân đại diện cho nhà họ Diêu .
Hai bên đạt thỏa thuận, chính phủ sẽ điều trị miễn phí cho các nạn nhân. Sau khi các nạn nhân bình phục, nhà họ Diêu sẽ cung cấp cơ hội việc cho những phụ nữ bất hạnh .
Khi kỳ nghỉ Quốc Khánh kết thúc, bộ sự việc cũng đến hồi kết.
Dự án hợp tác với chính phủ cần đàm phán và trao đổi lâu dài, mà tuổi tác của Diêu lão phu nhân cũng cao, thích hợp vất vả trong thời gian ngắn. Bởi bà quyết định ở tỉnh Đông, một mặt để bàn bạc công việc hợp tác với chính phủ, mặt khác cũng là để tiện dưỡng bệnh, đợi sức khỏe khá hơn một chút mới đáp máy bay về Kinh Đô.
Thịnh Vân Tế cần đến Kinh Đô nhậm chức, Thẩm Huệ Huệ trở trường học ở Kinh Đô, còn Diêu Linh cần đưa Diêu Tinh về Kinh Đô chữa bệnh. Vì điểm đến cuối cùng của đều là Kinh Đô, nên họ quyết định cùng lên đường trở về.
Đêm ngày khởi hành, trong nhà khách, đều đang tất bật thu dọn hành lý.
Công việc ban đầu của Tiểu Phương chỉ là phụ trách chăm lo việc ăn ở cho Diêu Linh, Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ đường đến thôn Nhai T.ử cứu . Không ngờ khi thoát khỏi thôn Nhai Tử, họ gặp Diêu lão phu nhân, khiến cả nhóm nán tỉnh Đông.
Nơi cách Kinh Đô xa xôi vạn dặm, cũng tiện để Tiểu Phương một rời , thế nên bảo cô ở tiếp tục công việc đang .
Nhận mức lương ngày cao hơn nhiều so với bình thường, thế nên Tiểu Phương việc vô cùng chăm chỉ, năng nổ. Ban ngày cô ở bệnh viện chăm sóc Diêu Tinh xong, tối đến vội vàng về giúp thu dọn hành lý.
Tú Phân phụ trách gấp quần áo, Tiểu Phương đảm nhiệm việc sắp xếp đồ đạc. Hai phối hợp vô cùng ăn ý.
Bỗng nhiên, Tiểu Phương phát hiện trong ngăn kéo một món đồ mà đây . Cô tò mò cầm lên xem, thấy đó là những chữ cái tiếng Anh khó hiểu.
Tiểu Phương theo thói quen đặt món đồ sang một bên, định bụng đợi lát nữa Thẩm Huệ Huệ và Diêu Linh về sẽ hỏi thử.
Trong bốn , Thẩm Huệ Huệ là giỏi tiếng Anh nhất, kế đến là Diêu Linh. Còn Tiểu Phương và Tú Phân thì một chín một mười, ngay cả bảng chữ cái ABCD còn sõi, huống hồ là cả một đoạn chữ nước ngoài dài thế .
Nào ngờ ngay đó, Tú Phân : "Đó là kem dưỡng da tay."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-em-gai-xuyen-sach-dau-voi-chi-gai-trong-sinh/chuong-388.html.]
"Kem dưỡng da tay?" Tiểu Phương ngẩn , ngạc nhiên Tú Phân,"Đây là của dì ạ."
"Ừm." Tú Phân gật đầu.
Thấy Tiểu Phương tò mò , rõ ràng đang thắc mắc về nguồn gốc của tuýp kem dưỡng da tay , Tú Phân bèn nhỏ giọng : "Mấy hôm , lúc phối hợp điều tra, Thịnh thấy tay vết thương nên tặng cho ."
Trong vụ án ở thôn Nhai Tử, Tú Phân là nhân chứng quan trọng, chỉ đến sở cảnh sát trình báo, mà thỉnh thoảng còn phối hợp với cảnh sát trong các hoạt động, thôn Nhai T.ử một chuyến.
Có thể đưa đám dân trong thôn tội đó vành móng ngựa, đương nhiên Tú Phân hết lòng phối hợp.
Trong thời gian , thỉnh thoảng Tú Phân gặp Thịnh Vân Tế, hai bèn cùng việc.
Ban đầu, Tú Phân vẫn dám chuyện nhiều với Thịnh Vân Tế. cùng với tiến triển của vụ án, vài trao đổi thì hai cũng dần trở nên quen thuộc hơn.
Da của Tú Phân vốn trắng, nên những vết thương do hình phạt lên ngón tay càng nổi bật.
Sau khi Thịnh Vân Tế để ý thấy, ông tặng tuýp kem dưỡng da tay cho Tú Phân.
"Thịnh tặng ?" Tiểu Phương , mắt lập tức trợn tròn: "Ngài quan tâm dì đến thế cơ ?"
"Không . Chẳng qua là tình cờ thấy thôi, bảo ở nhà sẵn kem dưỡng tay, nhưng đàn ông như thì dùng , nên nhờ dì dùng giúp." Tú Phân đáp.
Lúc Thịnh Vân Tế đưa tuýp kem dưỡng da tay cho bà, Tú Phân vô cùng bất ngờ và cảm kích, nào dám nhận.
Mãi cho đến khi Thịnh Vân Tế dùng đến, mang về cũng lãng phí, Tú Phân tiện từ chối tấm lòng nên mới cẩn thận nhận lấy.
"Thì là ." Tiểu Phương : "Đây là tiếng Anh, là đồ nhập khẩu từ nước ngoài, bình thường đừng là mua, thấy còn chẳng . Thịnh quan lớn như mà hề chút kiêu căng nào, còn dễ gần và hào phóng, ngay cả vết thương tay dì mà ngài cũng để ý thấy. Kem dưỡng da tay như thế , tặng là tặng ngay."