Vừa cạy khóa, Thẩm Huệ Huệ kể lý do cố tình đập tường để gây tiếng động lúc nãy.
Thực nguyên lý đơn giản, họ xác nhận chị Diêu trong tay thằng Mặt Rỗ, nhưng tìm khắp nhà tre cũng thấy , thì nhất định là chị Diêu nhốt ở một nơi nào đó.
Buổi chiều, Thẩm Huệ Huệ giả vờ què chân tông . Vì đề phòng bất trắc, thôn trưởng sai cảnh cáo thằng Mặt Rỗ nhất định nhốt cho kỹ, hỏng chuyện lớn của thôn.
Lúc thằng Mặt Rỗ chuẩn khỏi cửa, thấy lời trêu chọc của đám dân trong thôn, vẻ yên tâm mà liếc về một hướng nào đó.
Hướng đó chính là hướng giam giữ chị Diêu.
Chỉ là hướng đó nhiều nhà, ai rốt cuộc chị Diêu ở trong căn nhà nào.
Thời gian cấp bách, nhóm Thẩm Huệ Huệ cũng thời gian để tìm từng căn một.
Thay vì để họ lãng phí thời gian và công sức, chi bằng để thằng Mặt Rỗ chỉ điểm giúp họ.
"Cho nên con cố tình gây tiếng động, tăng sự nghi ngờ của thằng Mặt Rỗ, khiến càng yên tâm, chỉ khi tự liếc chị Diêu thêm một cái mới thể yên tâm rời . Như chúng cũng thể vị trí chính xác của chị Diêu?" Tú Phân .
Thẩm Huệ Huệ gật đầu: "Đây là một chiêu mạo hiểm, chỉ cần sơ sẩy một chút là thể bại lộ vị trí của chúng . Chỉ là con nghĩ thằng Mặt Rỗ từ trong nhà tre, xét từ góc độ tâm lý học, sẽ cho rằng nơi thể khiến an là khu vực ít rủi ro."
"Cái liếc mắt khi cho thấy trong lòng vốn yên tâm về chị Diêu, trong tiềm thức cho rằng chị Diêu khả năng gây động tĩnh. Cộng thêm việc chúng trốn thoát ngoài, một khi thấy động tĩnh, sẽ càng củng cố sự nghi ngờ vốn trong lòng , càng nghi ngờ đó là âm thanh do chị Diêu tạo ..."
"Tổng hợp những điều , con cảm thấy thể thử một nên mạo hiểm thử mà với một tiếng, con xin ."
"Tuy đúng là dọa hết hồn, nhưng tìm chị Diêu là ." Tú Phân .
"Trong thời gian ngắn như mà thể suy xét đến những điều , em giỏi thật đấy." Tiểu Phương hồn, phụ Diêu Linh cạy khóa Thẩm Huệ Huệ với ánh mắt ngưỡng mộ.
"Người đầu tiên nghĩ đến những điều là em, mà là chị Diêu Linh." Thẩm Huệ Huệ : "Là chị Diêu Linh đẩy em một cái, cho em thằng Mặt Rỗ bác Diêu ở , em mới thể nghĩ những điều ."
Diêu Linh đang cạy khóa liếc Thẩm Huệ Huệ một cái, nhưng gì.
là cô là đầu tiên nghĩ đến. trong khoảnh khắc đó, cô chỉ theo bản năng nhận điều gì đó, nghĩ xa như Thẩm Huệ Huệ.
Trong mấy giây ngắn ngủi đó, suy xét nhiều điều như , còn phản ứng đúng mực, tạo âm thanh chỉ đủ để thằng Mặt Rỗ thấy thì là chuyện đơn giản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-em-gai-xuyen-sach-dau-voi-chi-gai-trong-sinh/chuong-372.html.]
Trước nay Diêu Linh luôn là nổi bật nhất trong thế hệ của nhà họ Diêu. Trong những cùng trang lứa thì cô ít khi gặp đối thủ.
Từ cái đầu tiên khi gặp Thẩm Huệ Huệ, Diêu Linh nhận Thẩm Huệ Huệ là một thông minh.
Cô hề cảm thấy kém hơn Thẩm Huệ Huệ.
Cho đến khi đến thôn Nhai Tử, Diêu Linh mới phát hiện, lẽ và Thẩm Huệ Huệ chênh lệch nhiều về mặt thông minh tài trí.
nếu xét về sự gan và khả năng ứng biến tại chỗ, cô thua kém ít.
Mặc dù trong lòng Diêu Linh , đó là do cô nuông chiều lớn lên từ nhỏ, ở vị trí cao lâu nên thiếu sự rèn luyện.
đồng thời, Thẩm Huệ Huệ nhỏ hơn cô nhiều tuổi.
So kè kinh nghiệm sống với một cô gái nhỏ tuổi hơn mà còn bằng , thật là chuyện vẻ vang gì.
Chỉ "cạch" một tiếng, ổ khóa móc tấm ván ngăn cạy mở một cách nhẹ nhàng.
Gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ trong lòng, Diêu Linh lập tức đưa tay kéo tấm ván ngăn .
Bất kể là Diêu Linh Tú Phân, Thẩm Huệ Huệ và Tiểu Phương, tất cả đều căng thẳng bên trong.
Trong thôn vốn tối đen như mực, gian tấm ván ngăn càng tối đến mức đưa tay thấy năm ngón.
Diêu Linh lấy đèn pin trong ba lô chiếu .
Khi thấy đang co ro trong cái hố đất tấm ván ngăn, tất cả đều hít một lạnh.
Hốc mắt Tú Phân lập tức đỏ hoe, bà lấy tay che miệng, khẽ nức nở một tiếng: "Chị Diêu..."
Cùng lúc đó, thằng Mặt Rỗ theo đám về phía cổng thôn.