Vì quanh năm ai quét dọn nên sân thượng tầng cao nhất của tòa nhà dạy học phủ đầy bụi bặm. Bên ngoài cánh cửa sắt han gỉ, phía bóng đèn led là đủ loại dây điện lộn xộn.
Kỳ nghỉ kết thúc, đông đảo học sinh từ bên ngoài trở về trường. Lúc trong tòa nhà ký túc xá là đèn đuốc sáng trưng, dù cách xa cũng thể thấy tiếng ồn ào vọng .
Tạo thành sự đối lập rõ rệt với tòa nhà dạy học lạnh lẽo vắng vẻ.
lúc , tiếng cửa mở "két két" chói tai vang lên.
Thì là cánh cửa sắt han gỉ tầng thượng đẩy .
Một luồng ánh sáng yếu ớt từ bên trong hắt , tiếng bước chân "cộp cộp cộp" trong đêm tối tĩnh lặng vô cùng rõ ràng.
Người đang co rúm sân thượng run lên bần bật, kinh hãi tột độ ngẩng đầu lên. Khi thấy ngoài cửa ngày càng đến gần , cô tuyệt vọng nhắm mắt , phát tiếng nức nở sợ hãi và đau khổ từ trong cổ họng: "Trình, Trình Đình, đến tìm ..."
Thịnh Tiểu Mãn co thành một cục, vùi mặt giữa cánh tay và đầu gối, ngừng nấc: "Xin , xin ... Mình thật sự cố ý... Là hại , ở đây lâu , dám nhảy xuống. Xin , quá vô dụng... Hay là đưa ..."
"Tiểu Mãn." Giọng của một cô gái trẻ vang lên từ bên cạnh cô , hề chút âm u nào mà ngược còn mềm mại ngọt ngào.
Thịnh Tiểu Mãn sững , chỉ cảm thấy giọng vô cùng quen thuộc. Cô ngẩng đầu lên. Khi thấy bên cạnh là Thẩm Huệ Huệ, Thịnh Tiểu Mãn ngây một lúc, đó càng to hơn: "Huệ Huệ... Sao là , ở đây... Mình còn tưởng là Trình Đình đến tìm hu hu hu..."
Thẩm Huệ Huệ Thịnh Tiểu Mãn đang nức nở, xác nhận đối phương vẫn còn sống sờ sờ bình an vô sự, trái tim treo lơ lửng của cô cuối cùng cũng hạ xuống .
Thấy Thịnh Tiểu Mãn đến nước mắt nước mũi tèm lem, cũng vững, Thẩm Huệ Huệ xổm xuống, nhẹ nhàng ôm lấy cô : "Mình về ký túc xá thấy , mấy ngày nay vẫn thấy bóng dáng , sợ quá vội vàng báo cho cô quản lý và giáo viên, bây giờ cả trường đang tìm đấy."
Thịnh Tiểu Mãn , mặt lập tức lộ vẻ hoảng loạn. Rõ ràng sự chú ý của nhiều như khiến cô cảm thấy áp lực gấp bội, vô cùng sợ hãi.
Thẩm Huệ Huệ vội vàng chuyển chủ đề, nhẹ giọng : " may quá, đầu tiên tìm thấy là , nếu về thì chúng tạm thời về."
Thịnh Tiểu Mãn lập tức gật đầu lia lịa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-em-gai-xuyen-sach-dau-voi-chi-gai-trong-sinh/chuong-266.html.]
Tóc rối bù, mắt là quầng thâm đậm đặc, cả trông luộm thuộm t.h.ả.m hại.
Tuy Thịnh Tiểu Mãn cách sắp xếp đồ đạc nhưng giữ gìn vệ sinh khá , ngày thường là một cô gái yêu sạch sẽ.
Rõ ràng bộ dạng bây giờ của cô thế là do phòng tuyến tâm lý phá vỡ, đang ở thời điểm yếu đuối và bất lực nhất.
Thẩm Huệ Huệ dứt khoát xuống bên cạnh Thịnh Tiểu Mãn. Thẩm Huệ Huệ nhẹ nhàng ôm lấy Thịnh Tiểu Mãn, để cô dựa giống như cách Tú Phân thường ôm cô.
Năm nay Thịnh Tiểu Mãn mười tám tuổi, sớm dáng vẻ của một trưởng thành phát triển đầy đủ. So sánh , Thẩm Huệ Huệ nhỏ nhắn gầy gò, cả đều nhỏ hơn cô một cỡ.
Thế nhưng giờ phút , dựa Thẩm Huệ Huệ, cảm nhận ấm của cô, trong mũi tràn ngập hương thơm thanh khiết cô, Thịnh Tiểu Mãn cảm nhận sự ấm áp từng .
Cô ôm Thẩm Huệ Huệ : "Huệ Huệ, ở đây?"
Thẩm Huệ Huệ nhẹ giọng : "Mình ở ký túc xá tìm thấy . Thấy trời tối , chợt chú ý đến tòa nhà dạy học nên thử qua đây xem , ngờ tìm thấy thật."
"Cậu giỏi quá..." Thịnh Tiểu Mãn lẩm bẩm: "Vừa xinh , học giỏi mà còn thông minh như nữa, đời cô gái hảo như chứ."
Thẩm Huệ Huệ Thịnh Tiểu Mãn đang thất thần, suy nghĩ một lát chủ động : "Vậy nghĩ sai , ngưỡng mộ đến mức nào ."
"Ngưỡng mộ ?" Thịnh Tiểu Mãn sững : "Mình gì đáng ngưỡng mộ chứ, là đồ rác rưởi, cặn bã, đồ bỏ . Mình sai chuyện, còn tham sống sợ c.h.ế.t. Mình chẳng gì cả, là vô dụng."
Thẩm Huệ Huệ kể sơ qua tình hình của cho Thịnh Tiểu Mãn .
Từ thôn Phúc Thủy đến biệt thự ở tỉnh thành, đến tiệc mừng thọ ở Kinh Đô.
Lúc đầu Thịnh Tiểu Mãn còn đắm chìm trong những cảm xúc tiêu cực của , nhưng chuyện của Thẩm Huệ Huệ thật sự quá trắc trở. Nghe mãi mãi, cô khỏi cuốn câu chuyện lúc nào chẳng .