Thế nhưng, nếu như đời người có thể làm lại thì sao? Nếu như có thể biết trước được tương lai thì sao?
Triệu Thần Dương là người sống lại, cho dù cô ta ngu ngốc hay xấu xa, ít nhất những điều cô ta đã trải qua vẫn phong phú hơn tất cả mọi người. Không cần biết cô ta biết được bao nhiêu tin tức, ít nhất vẫn chính xác hơn người khác.
Vạch trần cô ta thì có ý nghĩa gì đâu chứ? Chẳng bằng giữ cô ta lại, thám thính một vài tin tức quan trọng có liên quan tới tương lai từ chỗ cô ta nhỉ? Ví dụ như… một vài vụ án chưa được giải quyết, hoặc vài vụ án lớn mà cô ta biết, cung cấp manh mối cho việc điều tra phá án?
Cảnh sát có giỏi đến đâu đi nữa, vẫn có một vài vụ án chưa giải quyết được. Nhưng nếu như kéo dài thời gian thêm mười năm, hai mươi năm thì sẽ thế nào? Khi đó, phương pháp điều tra sẽ trở nên tiên tiến hơn, phương tiện kỹ thuật cũng hiện đại hơn. Có lẽ những vụ án chưa có lời giải này đã được giải quyết và chuyển thể thành phim điện ảnh, phim truyền hình, Triệu Thần Dương có biết không?
Không phải trước mắt đang có một vụ rồi sao?
Triệu Trường Canh vui vẻ nói bé Dao gửi thư về, thế nhưng Triệu Thần Dương lại biết đó chỉ là giả thôi. Cô ta vừa thầm nghĩ trong lòng, nói bé Dao bị bắt cóc và đem bán đến một thôn ở phía Bắc, bị nhốt trong một hầm trú ẩn, lúc c.h.ế.t còn không tới năm mươi cân.
Nghĩ tới đây, Triệu Hướng Vãn cất bước đi về phía trước, chụp lấy cánh tay Triệu Thần Dương: “Cô không được đi.”
Triệu Thần Dương khó hiểu nhìn Triệu Hướng Vãn, trợn tròn mắt: “Chị muốn làm gì? Tôi đã nói xin lỗi, cũng đã bồi thường tiền, chị còn muốn cái gì nữa? Chị không muốn trở về thành phố với cha, cam tâm tình nguyện ở lại thôn họ Triệu này. Tôi lại muốn trở về trong thành, đâu vào đấy cả rồi, không phải rất tốt rồi sao? Chị kéo tôi làm gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-183-khong-phai-rat-tot-roi-sao.html.]
Triệu Hướng Vãn quan sát vẻ mặt cô ta: “Mới vừa rồi lúc Triệu Trường Canh giơ phong thư chạy tới, tại sao trên mặt cô lại có vẻ giễu cợt như thế? Có chuyện gì đúng không?”
Triệu Thần Dương cảm thấy chột dạ, hoảng hốt muốn hất tay Triệu Hướng Vãn ra. Thế nhưng hai tay Triệu Hướng Vãn lại giống như kìm sắt vậy, siết chặt cánh ta cô ta không buông, Triệu Thần Dương hét ầm lên: “Chị bị bệnh thần kinh à, mắc gì cứ kéo tay tôi?”
Vừa nghĩ tới tương lai số mạng của Triệu Thanh Dao thê thảm như vậy, Triệu Thần Dương lại chỉ đứng ngoài quan sát, Triệu Hướng Vãn cảm thấy tức giận không thôi, cô hung hăng kéo Triệu Thần Dương đi tới dưới cây hoè kia, thấp giọng mắng: “Nói! Rốt cuộc Triệu Thanh Dao gặp phải chuyện gì?”
Cây hoè này đã được trăm tuổi, tán cây to lớn.
Giờ phút này, Triệu Thần Dương đứng dưới tán cây, hoàn toàn bị kinh ngạc bởi lời nói của Triệu Hướng Vãn, cả người cứng đờ không nhúc nhích, da đầu cảm thấy tê dại.
“Cô, là người sống lại.” Lời nói của Triệu Hướng Vãn bình tĩnh không gợn sóng, nhưng lại khiến tim Triệu Thần Dương đập loạn. Cô đã biết! Cô cũng biết chuyện này! Từ trước đến nay Triệu Thần Dương chưa từng nói chuyện này với bất kỳ ai, đây là chỗ dựa lớn nhất của cô ta trên đời này, cô ta tuyệt đối không để cho ai biết.
“Chị, chị nói cái gì đấy?” Triệu Thần Dương hạ thấp giọng nói, tiếng nói cũng có phần run rẩy. Ngay cả bản thân cô ta cũng không hề phát hiện ra, giờ phút này trong ánh mắt cô ta tràn ngập vẻ cầu khẩn và sợ hãi, khiến cô ta hoàn toàn quên mất người trước mặt cô ta giờ đây là người mà bản thân từng rất căm ghét, coi thường.
Triệu Hướng Vãn không nói một lời, chỉ dùng ánh mắt dò xét sự thay đổi trên gương mặt của Triệu Thần Dương.
Ánh mắt mở to, điều này nói lên rằng cô ta đang căng thẳng. Con người lúc gặp phải nguy hiểm, theo bản năng đồng tử sẽ giãn to ra, để thu được nhiều ánh sáng hơn, nhận được nhiều tin tức từ bên ngoài.