[Thập niên 90] Mẹ Kế Luôn Muốn Chạy Trốn. - Chương 88
Cập nhật lúc: 2025-11-08 03:48:21
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ăn Tết thì cũng chỉ loanh quanh ăn uống. Năm nay Lâm Kiến Thành cũng đỡ đần em, hiếu kính bố , cái Tết trôi qua là viên mãn, ngay cả Bành Đại Hoa, cả ngày mang cái bộ mặt hờn cả thế giới, cũng nở nụ .
Bốn đứa trẻ con tiếp xúc thêm hai ngày dần chơi với . Trương Thục Phân và Lâm Kiến Quốc hy vọng năm mới, cũng ngại vui vẻ với em dâu và chú em.
Lâm Đại Hà và Bành Đại Hoa cũng hận Lâm Kiến Thành, đây chẳng qua là để tâm. Bây giờ cảm nhận quan hệ hai em hòa thuận, hai ông bà cũng thấy vui mừng. Lạ lùng , họ sinh chút tình cảm với Lâm Kiến Thành mà hơn hai mươi năm qua từng .
Cả gia đình , cũng dáng một gia đình.
Qua mùng một, ngày đầu tiên của năm mới thể nhà khác, đều là trong làng chúc Tết lẫn .
Bọn trẻ con sang nhà Triệu Chanh chúc Tết thì xếp thành đống, đến là về. Tại ư? Ngoài việc nhà họ nhiều đồ ăn nhất, nguyên nhân chủ yếu hơn là vì cái cặp sách đầy truyện tranh của Lâm Đại Thuận, còn cả xe ô tô sắt tây mua từ thành phố về, khiến trẻ con cả làng hâm mộ c.h.ế.t .
Triệu Chanh tuy thích trẻ con, nhưng cũng đến mức đuổi . Thấy thời tiết bên ngoài cũng tệ, cô dứt khoát dọn cái bàn ăn lâu dùng trong nhà sân.
Lại chia cho mỗi đứa mấy viên kẹo, một nắm hạt dưa bỏ túi của chúng, bảo Đại Thuận, Nhị Thuận cầm đồ chơi sân chơi với các bạn, cũng là để bọn trẻ vận động cho nóng .
Ở trong làng, cứ chỗ nào náo nhiệt là tụ về. Nửa buổi sáng, đám phụ nữ trong làng cũng tự động kéo sang sân nhà Triệu Chanh.
Lâm Kiến Thành ngoài, là mấy nhà chơi. Chắc đều là những đây quan hệ tệ. Triệu Chanh cũng quản, chỉ hỏi trưa về ăn cơm .
Người đến đông, ghế trong nhà đủ , cũng kén chọn, cũng , xổm cũng , cũng xong.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
"Này, các bà , hình như thấy vợ nhà họ Trương ở Thâm Thị đấy!"
Một đột nhiên tung một chủ đề nóng hổi, cố ý dừng , chờ phản ứng của .
Đám đông quả thực khơi gợi sự tò mò, nhao nhao hỏi bà rốt cuộc là chuyện gì.
Triệu Chanh đang xổm bên cạnh xem Lâm Đại Thuận chơi lăn vòng sắt với bạn, cũng sững sờ, dồn sự chú ý sang bên đó.
Thấy đều đầu , bà chị dâu mãn nguyện: "Làng bên nhà đẻ chẳng nhiều thanh niên công ở Thâm Thị . Có mấy đứa ở quán ăn, gần đó khách sạn, thỉnh thoảng gọi điện, là bảo bọn nó chạy chân giao cơm."
Sau khi sơ qua bối cảnh, bà chị dâu cũng dài dòng. Bà rụt cổ , vươn cổ về phía , hạ giọng, đảo mắt lia lịa, cứ như đang bí mật gì động trời lắm.
"Ở khách sạn, bọn nó gặp vợ nhà họ Trương. Một đứa trong đó đây còn từng xem mắt với thằng nhà họ Trương, nên cũng để ý vợ nó. Tết về nhà, thuận miệng hỏi, vợ nhà họ Trương bỏ theo trai, thế là nhận ngay!"
Có vẫn hiểu, gặp ở khách sạn thì . Chẳng lẽ bỏ công ở khách sạn, cũng gì nên ? qua, liên tưởng đến nơi đó, thế là mặt lộ vẻ hưng phấn bí ẩn.
Bà chị dâu rụt cổ , khoanh hai tay ngực, rung rung một chân, mày bay phấp phới như thể đang chuyện gì trọng đại lắm: "Hắc, các chị vợ nhà họ Trương gì ở khách sạn ? Ngủ với đàn ông đấy, chính là gà!"
Chữ cuối cùng kéo dài , còn lượn mấy vòng trung mới bay vút lên trời mất.
Ốa!
Hiệu quả của cái màn kéo giọng rõ rệt. Đám phụ nữ đồng thanh kinh hô một tiếng, đó liền ríu rít náo loạn.
Người hỏi một câu: "Có thật đấy?"
Chưa đợi bà chị dâu trả lời, khác cướp lời: "Ngưu Tiểu Thảo thật sự gà ?"
Khung cảnh nhất thời vô cùng hỗn loạn, náo nhiệt như cái chợ ngày Tết.
Ngưu Tiểu Thảo lúc mới gả về mới mười chín tuổi, nên cũng đăng ký kết hôn với chồng. Sau khi bỏ , nhà họ Trương sang nhà họ Ngưu náo loạn một trận, hai vợ chồng coi như là đường ai nấy .
Triệu Chanh còn Trương Thục Phân bà già Trương định tìm vợ mới cho con trai. Kết quả, qua mùng hai Tết, bà già Trương sang tìm Triệu Chanh chuyện, lời trong lời ngoài là nhờ Triệu Chanh với Lâm Kiến Thành một tiếng, bảo giúp con trai bà tìm việc thành phố, việc bốc gạch ở công trường cũng .
"Chuyện cháu cũng rành lắm. Hôm nay Kiến Thành về bên nhà đẻ cháu . Chờ về, cháu sẽ ."
Triệu Chanh thiện cảm lắm với con trai bà già Trương. Đương nhiên, cũng đến mức ác cảm.
Người trong làng thì bí mật gì. Ngưu Tiểu Thảo bỏ , liền , chồng nhà họ Trương chuyện Ngưu Tiểu Thảo dã nam nhân bên ngoài.
Nếu , mà gì, đến cả ruột cũng giấu, cứ thế im lặng, và Ngưu Tiểu Thảo cả ngày cãi vã ầm ĩ.
Loại đàn ông như , Triệu Chanh thật sự thấy ngứa mắt. Có lẽ cũng vì chồng đối chứng, dù , nhiều đàn ông trong làng đều bằng chồng nhà cô.
Lại về Lâm Kiến Thành, một xách theo vài thứ đồ về núi Áo Tử.
Tuy cô em chồng chơi xỏ, nhưng mùng hai Tết con gái về nhà đẻ, Chu Hiền Huệ vẫn cố ý nhắn với nhà đẻ , mùng bốn bà mới về, chính là để ở nhà chờ xem cô em chồng gả hôm nay về .
Nếu về, tức là rõ nhận nhà đẻ. Nghĩ đến đây, Chu Hiền Huệ nhíu mày càng chặt.
Bố đẻ của bà Triệu sớm qua đời, tình cảm với mấy em cũng . Hay đúng hơn, là bà gả , sống nghèo khó, mấy chị dâu, em dâu cũng chẳng thèm tiếp đón. Cho nên, mùng hai Tết, ngoài vợ chồng ông hai dắt con về ngoại, những khác đều ở nhà.
Cậu ba Triệu Hải bậu cửa, xịu mặt xuống, giọng hằn học: "Nếu Triệu Chanh về nhà đẻ, cả, ngày mai em sẽ đ.á.n.h tới cửa! Xem nó còn dám ghi hận chúng !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-me-ke-luon-muon-chay-tron/chuong-88.html.]
Anh cả Triệu Thụ thật thà bên cạnh cái đôn gỗ, cắm cúi gõ gõ đập đập cái cuốc, còn cầm cái giũa mượn để mài lưỡi hái, sớm bắt đầu chuẩn cho vụ cày bừa mùa xuân.
Chu Hiền Huệ thừa ông chú em chỉ giỏi bắt nạt nhà. Nghe Lâm Kiến Thành chiều cô em chồng nhà họ, ông chú em mà thấy Lâm Kiến Thành thì sun vòi như gà con. Lời ông , bà lười thèm .
Ông bà Triệu sớm mặc kệ chuyện trong nhà. Hai ông bà già như hai cái bóng câm, ở cửa chính, chỗ cản gió, bện dây cỏ.
Ngược , em gái của Triệu Chanh là Triệu Đào hăng hái hùa theo ba. Cô nắm b.í.m tóc, sát Triệu Hải bậu cửa, con đường mòn xuống chân núi: "Anh ba, thế ngày mai chị ? Biết Tết họ cũng về làng chứ."
Người lên thành phố thành phố . Đổi là cô , cô chắc chắn sẽ về làng.
Triệu Đào năm ngoái tròn 18, bắt đầu xem mắt. Nếu vì đầu còn bà chị Triệu Chanh, sợ là sớm gả .
Vốn dĩ Triệu Đào cũng thầm quen một , nhưng từ lúc chị gái và rể cùng lên thành phố, Triệu Đào thấy cái đối tượng vốn dĩ điều kiện tệ của trở nên thật tầm thường, cảm thấy cuộc sống thật vô vị.
Lâm Kiến Thành lái xe một đoạn, đến gần một con sông, còn đường quốc lộ, tìm một nhà dân gần đó, biếu mấy quả trứng gà, một gói kẹo nhỏ, chúc Tết vài câu, nhờ họ trông giúp chiếc xe Đông Phong đang đỗ bên ngoài.
Để xe xong, Lâm Kiến Thành một trèo đèo lội suối. May mà một , cố gắng lắm cũng đến gần trưa mới tới nhà họ Triệu.
Lâm Kiến Thành cũng mới tới đây một , chính là cái theo bà mối đến nhà họ Triệu xem mắt Triệu Chanh.
Bây giờ nghĩ , Lâm Kiến Thành trong lòng khỏi cảm khái. Lúc đó, bây giờ thể vun đắp tình cảm ngọt ngào như với Triệu Chanh.
Nghĩ đến đây, lúc trèo lên đỉnh núi, thấy căn nhà rách nát của họ Triệu, Lâm Kiến Thành thấy vài phần thương – đây chính là nơi vợ lớn lên.
Có điều, hảo cảm cũng chỉ giới hạn ở nhà cửa, phong cảnh. Đối với nhà họ Triệu, Lâm Kiến Thành vẫn giữ nguyên thái độ cũ.
Nhà họ Triệu chỉ một hộ duy nhất ở sườn núi . Đỉnh núi bằng phẳng, thể ở , diện tích thực lớn. Đứng cao xuống, nhanh thấy Lâm Kiến Thành.
Chu Hiền Huệ là vui nhất. Tuy thấy cô em chồng , nhưng thấy Lâm Kiến Thành tay xách nách mang, ít nhiều cũng chút hy vọng.
Triệu Hải, lúc nãy còn hùng hổ đòi lên thành phố đ.á.n.h Triệu Chanh, thì rụt cổ , ngoan ngoãn dậy sân, vẻ đón khách.
Triệu Đào cũng sáng mắt lên. Trong mắt cô , rể là bản lĩnh. Đến chị gái cái dạng bánh bao nhão , gả mới bao lâu mà lên thành phố hưởng phúc.
Nếu đổi là cô , chẳng sẽ sống hơn ?
Về phần những tiếng tăm của rể, cái hình tượng "lưu manh" ăn sâu lòng , thì tiền đề là lên thành phố mua nhà, mua xe, tất cả những cái đó đều là "sự khác biệt" so với những đàn ông khác ở nông thôn. Triệu Đào hề thấy đó là khuyết điểm.
Triệu Đào vuốt vuốt hai b.í.m tóc, ấn mớ tóc mái xoăn tự nhiên. Cúi đầu thấy đang đôi giày vải rách hở cả bông, cô vội vàng xoay về phòng, đôi giày nhựa mà cô chỉ dám khi lên phố...
Mùa đông trời tối sớm. Thấy đều về nhà chuẩn cơm tối, Triệu Chanh dắt Đại Thuận, Nhị Thuận sang bên Trương Thục Phân ăn cơm. Thấy Lâm Kiến Thành vẫn về, cô còn tưởng tối nay sẽ ngủ ở núi Áo Tử.
Tuy , nhưng hôm nay Trương Thục Phân chỉ ước gì thể cung phụng vợ chồng em dâu lên. Lúc dĩ nhiên là săn đón, múc một bát thức ăn đầy, bảo Triệu Chanh mang về.
"Cứ để ấm bếp lò, lỡ chú em về, là đồ nóng ăn ngay."
Dù cũng chỉ là một bát thức ăn, nhịn bữa sáng mai là . Giờ quan trọng nhất là cho vợ chồng chú ba cảm tình với . Dù qua Tết lên thành phố Liên Dung, còn nhờ vợ chồng chú ba chiếu cố nhiều.
Triệu Chanh nghĩ, phòng hờ cũng , nên nhận lấy: "Vậy cảm ơn chị dâu. Cũng hôm nay Kiến Thành về nữa."
Hai ngoài sân thêm vài câu. Triệu Chanh liền gọi Đại Thuận, Nhị Thuận , nhân lúc trời còn thấy đường, nhanh chóng về nhà rửa mặt mũi, đ.á.n.h răng lên giường sưởi.
Đã định là mùng ba hoặc mùng bốn sẽ về thành phố. Triệu Chanh đang nghĩ ngày mai vẫn ở làng thêm một ngày . Thì lúc trời tối mịt, Lâm Kiến Thành cầm đèn pin về tới.
Trên giường sưởi, hai đứa trẻ kể chuyện xong, tự giác ngoan ngoãn ngủ . Triệu Chanh mở mắt thao láo nghĩ ngợi. Cảm nhận ánh sáng lọt qua khe cửa, lòng như linh tính, cô vội vàng dậy, sờ lấy que diêm, quẹt một cây, dựa ánh sáng đó xuống giường, thắp đèn.
Vừa thắp đèn lên, ngoài cửa tiếng gõ, kèm theo giọng trầm thấp của Lâm Kiến Thành: "Chanh Tử, là đây, mở cửa ."
Triệu Chanh "Ừ" một tiếng, dép cũng kịp xỏ đàng hoàng, chân thấp chân cao chạy rút chốt cửa: "Sao giờ mới về? Trên đường việc gì ?"
Lâm Kiến Thành thở phào, mang theo một lạnh bước . Anh xoay đóng cửa, cởi áo khoác ngoài, lúc mới đến bên cạnh Triệu Chanh, hôn lên trán cô: "Không , ở núi Áo Tử thêm một lát. Ngoài lạnh, mau lên giường sưởi, chui chăn !"
Thực là ở nhà họ Triệu xử lý chút việc, nhưng Lâm Kiến Thành .
Chỉ là chút chuyện vặt, nhà họ Triệu ở mặt cũng gây sóng gió gì.
Về phần đòi lợi lộc? Hừ, phàm là chuyện , thì dù là bố đẻ đẻ của cũng thể thành, huống chi là cái đám nhà họ Triệu.
Triệu Chanh lời chui chăn, mà khoác áo, ngoài bưng cơm , lấy nước ấm cho rửa mặt, ngâm chân, thể là hiếm khi hiền huệ, săn sóc.
Lâm Kiến Thành mà nhịn . Nhìn cô vợ nhỏ của bận rộn xong xuôi, vươn tay kéo cô nghiêng lên đùi : "Sao thế, nhớ ?"
Triệu Chanh thoải mái gật đầu, còn mềm oặt tựa cằm lên vai , nũng: " , nhớ chứ."