[Thập niên 90] Mẹ Kế Luôn Muốn Chạy Trốn. - Chương 79
Cập nhật lúc: 2025-11-08 03:26:46
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Triệu Chanh và Lâm Kiến Thành dạo khá vui vẻ, ít nhất cũng thu hoạch. khi trở về khách sạn, phát hiện Bành Ngũ Muội ở phòng bên cạnh đang cãi với chồng.
Cũng hẳn là cãi , chủ yếu là Bành Ngũ Muội lóc, còn chồng bà thì gắt gỏng vài tiếng, xoay , ngã đầu ngủ.
Bởi vì chị Triệu Đại Tỷ còn ở cửa khuyên Bành Ngũ Muội, nên cửa phòng cũng đóng, khiến Triệu Chanh và Lâm Kiến Thành lúc trở về ngang qua liền thấy hết.
Triệu Chanh do dự một chút, vẫn là . Dù cô và Bành Ngũ Muội quan hệ cũng , bây giờ đang khó chịu, nếu cô hỏi han, sợ là càng thêm buồn.
Lâm Kiến Thành cũng chỉ liếc qua, gì. Lúc còn đang mong về phòng ngủ một giấc, chờ chạng vạng, mấy đàn ông bọn họ còn ngoài, dạo quanh bến cảng.
Mãi đến chạng vạng, khi các ông chồng đều , chị Triệu Đại Tỷ kéo Bành Ngũ Muội qua phòng Triệu Chanh chuyện, lúc Triệu Chanh mới rốt cuộc xảy chuyện gì.
Nguyên lai sáng hôm nay, lúc hai dạo phố, Bành Ngũ Muội mang theo hai trăm đồng tiền định mua mấy bộ quần áo rẻ móc túi, mãi cho đến lúc chuẩn trả tiền mới phát hiện.
Hai trăm đồng, cho dù chồng họ là dân lái xe chở hàng, thu nhập tính là thấp, nhưng đây cũng là một khoản tiền lớn.
Cứ thế mất trắng, Bành Ngũ Muội càng nghĩ càng khó chịu, khi về liền nhịn mà .
Chồng bà chuyện, nghĩ đến hai trăm đồng cứ thế mất trắng túi kẻ khác, khó tránh khỏi cũng đau lòng, Bành Ngũ Muội lóc cho bực bội, thế là liền gắt lên mấy câu.
"Khẳng định là lúc chúng trong đám đông xem hát rong thì móc túi!"
Chị Triệu Đại Tỷ khẳng định chắc nịch.
Bành Ngũ Muội lúc vẫn còn cố chấp, cứ suy nghĩ xem rốt cuộc mất tiền ở . nghĩ nghĩ , đáp án tìm cũng thể nào chứng thực , thế là càng tự khó chịu.
Triệu Chanh cũng lựa lời vài câu an ủi, bất quá Bành Ngũ Muội hiển nhiên tai, Triệu Chanh cũng để ý.
Những chuyện đều tùy tính cách mỗi , nhanh thể "mua vui trong nỗi buồn", tự an ủi , nhớ thương cả đời, đến già nhớ vẫn còn thấy ấm ức.
Bữa tối, ba Triệu Chanh liền ở khách sạn tùy tiện ăn bát mỳ chay. Triệu Chanh là vì buổi chiều dạo, Lâm Kiến Thành mua cho cô ít đồ ăn vặt.
Đồ ăn vặt đường phần lớn vị khá đậm, ăn nhiều khó tránh khỏi mất khẩu vị. Còn chị Triệu Đại Tỷ và Bành Ngũ Muội là vì tiết kiệm tiền, mỳ chay chỉ vài cọng hẹ, mùi vị cũng bình thường.
Hơn 9 giờ tối, Lâm Kiến Thành bọn họ mới lục tục trở về, trong tay ít nhiều đều xách theo đồ ăn. Lâm Kiến Thành mang về cho Triệu Chanh quả vải và quả lựu, là những loại trái cây mà tỉnh Hoàng Hải .
"Em nếm thử xem thích ăn , thích thì mai mua thêm, để xe ăn."
Vải và lựu là những loại trái cây tương đối phổ biến ở Quảng Thị, bất quá nhiều đầu ăn đều quen. Lâm Kiến Thành nghĩ Triệu Chanh thích ăn trái cây, cho nên mua về cho cô nếm thử đồ mới.
Triệu Chanh thấy bất ngờ, ở thành phố Liên Dung cô thật đúng là thấy qua mấy loại trái cây . Hai Lâm Kiến Thành về, mang về cũng phần lớn là trái cây dễ bảo quản.
Bất quá Triệu Chanh cũng trực tiếp biểu hiện là thích, chỉ thử nếm, tỏ vẻ thích, còn bóc một quả vải, vặn eo, duỗi tay đút cho Lâm Kiến Thành: "Ăn ngon lắm, cũng nếm thử một quả ."
Lâm Kiến Thành một tay ôm eo Triệu Chanh, cúi đầu một ngụm cắn, kết quả ăn trong miệng nhíu mày, biểu tình một lời khó hết.
Triệu Chanh khúc khích, còn cố hỏi ăn ngon .
Lâm Kiến Thành miễn cưỡng nuốt phần thịt quả, nhổ hạt , cẩn thận nghĩ nghĩ, hình dung: "Giống ăn khoai lang thối."
Có một đầu ăn vải đúng là sẽ cảm giác , Triệu Chanh đầu ăn cũng thấy giống mùi nước cơm. Kết quả cùng khác ăn buffet, trái cây đắt,抱着 " thể để lỗ vốn" ý tưởng, cầm một quả nếm thử, lúc mới đột nhiên phát hiện quả vải cư nhiên ăn ngon như .
Hai trò chuyện một lát, ai nấy tắm rửa, lên giường nghỉ ngơi.
Buổi chiều Lâm Kiến Thành ngủ một giấc, bây giờ cũng buồn ngủ lắm.
Người vợ xinh đang ở trong lòng, đó ở đường, thỉnh thoảng dừng chân cũng là nam nữ ngủ riêng. Lúc hiếm cơ hội hai vợ chồng chung một phòng, hai đương nhiên bỏ qua cơ hội mật.
Khách sạn lúc chắc cũng camera lén, hai "đổi đủ tư thế", chơi đùa tận hứng.
Vách tường khách sạn cách âm lắm, một nửa thì hai thấy phòng bên cạnh cũng vang lên tiếng khung giường đập tường "cộp cộp". Triệu Chanh "phụt" một tiếng bật : "Anh ơi, bọn họ thấy tiếng của ?"
Hay là xuống đất?
Cảm giác ngại ngùng quá. Lâm Kiến Thành thở hổn hển dừng, động tác ngừng, miễn cưỡng trả lời Triệu Chanh: "Không , nhét gối đầu đầu giường ."
Giường kê đầu giường sát tường, chỉ cần lót ở chỗ đó, cho nó phát tiếng va chạm, bọn họ cố gắng kìm tiếng thở một chút, sẽ sợ khác thấy.
Lâm Kiến Thành vợ xinh , ngày thường thì , nhưng nếu lúc " việc" mà đồng nghiệp nam thấy, tuy ngoài miệng , nhưng Lâm Kiến Thành chừng trong đầu họ sẽ chút suy nghĩ xa.
Triệu Chanh nghĩ tới Lâm Kiến Thành ngay từ đầu chuẩn sẵn, định trêu chọc một chút, nhưng liên tiếp tấn công cho rên rỉ, lời cũng .
Thoải mái xong hai hiệp, lúc hai ôm bình , Triệu Chanh đột nhiên nhớ , phòng bên trái bọn họ là ông Lưu, ông mang vợ theo?
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Vậy cùng ông rung giường đập tường là ai?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-me-ke-luon-muon-chay-tron/chuong-79.html.]
Triệu Chanh hỏi , Lâm Kiến Thành vuốt n.g.ự.c cô, giọng nhàn nhạt: "Tìm 'gái' chứ gì."
Khách sạn đều mấy cô gái "dịch vụ" , trực tiếp hẹn với chủ quầy, cũng chủ động gõ cửa "tiếp thị".
Triệu Chanh "Ồ" một tiếng, trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi Lâm Kiến Thành: "Vậy ở bên ngoài tìm ?"
Lâm Kiến Thành hề chút chột nào của kẻ vợ "tra khảo", thở cũng đổi: "Không tìm."
Nghĩ nghĩ, cảm thấy trả lời đơn giản như là đủ thành tâm , nhưng Lâm Kiến Thành thật sự nghĩ còn thể giải thích thế nào, dù chuyện quá hiển nhiên, chính cũng từng suy nghĩ kỹ về nguyên nhân.
Cũng may Triệu Chanh trong tình huống bình thường là quá cố chấp, cô hừ một tiếng, ngẩng mặt hôn lên cằm : "Không tìm là ."
Nói xong, nghỉ ngơi một lát, Triệu Chanh xoay , trèo lên Lâm Kiến Thành, thề vắt khô tinh lực của , tìm cũng còn sức mà tìm.
Lâm Kiến Thành phát hiện, trừ đêm đầu tiên, trong những chung đụng, nhu cầu của vợ về phương diện hình như lớn. Tuy hiện tại tinh lực đang vượng, đủ để ứng phó, nhưng nghĩ 26, vợ mới 20, chờ đến khi lớn tuổi hơn, chẳng là sẽ ứng phó nổi?
Lúc Triệu Chanh hứng thú bừng bừng "cưỡi" ở bên , Lâm Kiến Thành cau mày, ưỡn lưng phối hợp, âm thầm lo lắng.
Triệu Chanh thích ở bên , cảm giác như đang chủ đạo thứ, khí phách.
Lâm Kiến Thành cũng sở thích đặc biệt, dù thế nào thoải mái là , bộ quá trình đều phối hợp, chờ Triệu Chanh mệt, đổi thành sức.
Hai mới xong, ngoài hành lang vang lên một trận tiếng bước chân. Lâm Kiến Thành đột nhiên nghĩ tới điều gì, cũng thèm dư vị nữa, kéo chăn đắp lên Triệu Chanh, còn thì xuống giường mặc quần áo.
Triệu Chanh còn hồn, cho rằng vội vã mặc quần áo là vệ sinh.
Kết quả Lâm Kiến Thành mặc xong quần dài, cửa phòng liền vang lên tiếng đập cửa: "Nhanh ngoài, công an kiểm tra đột xuất!"
Triệu Chanh giật một cái, ôm chăn dậy, dám tin hỏi Lâm Kiến Thành: "Đây là...?"
Càn quét...?
Chưa bao giờ nghĩ tới sẽ gặp loại chuyện mà đối với cô chỉ tồn tại trong truyền thuyết!
Lâm Kiến Thành là "thấy nhiều lạ", bất quá lúc lo lắng cho ông Lưu bên cạnh. Ngoài , gã hói cùng chắc chắn cũng sẽ tìm "tiểu thư", hai bắt quả tang .
Trong đầu nghĩ ngợi, Lâm Kiến Thành một bên trấn an Triệu Chanh: "Không , chỉ là kiểm tra bình thường thôi. Lúc ngoài mang theo giấy đăng ký kết hôn."
Lâm Kiến Thành quanh năm ở bên ngoài, ở cơ bản đều là mấy nhà nghỉ "thượng vàng hạ cám", loại địa phương là khu vực công an chủ yếu chú ý.
Có lúc chỉ đơn giản là càn quét mại dâm, nhưng lúc là lấy cớ đó để truy bắt tội phạm.
Trong lúc chuyện, Lâm Kiến Thành nhặt quần áo của Triệu Chanh rơi đất đưa cho cô, Triệu Chanh cũng trì hoãn, vội vàng từ trong ngoài mặc cho .
Cũng may cô mặc váy, mặc nhanh.
Triệu Chanh theo Lâm Kiến Thành, mở cửa, bên ngoài là một phụ nữ mặc đồng phục, đội mũ. Người phụ nữ mặt lạnh như tiền Lâm Kiến Thành và Triệu Chanh, ngửi thấy mùi "ám " trong phòng, khỏi nhíu mày: "Giấy tờ tùy , các là quan hệ gì?"
Lâm Kiến Thành ở phía , cầm chứng minh thư của và Triệu Chanh đưa qua, bên hai tấm chứng minh thư là giấy đăng ký kết hôn của họ: "Chúng là vợ chồng, đây là giấy đăng ký kết hôn của chúng ."
Nữ công an lật xem, đối chiếu ảnh xác định cả hai đều là chính chủ, lông mày nhíu chặt lúc mới giãn , sắc mặt cũng hòa hoãn ít, đem giấy tờ trả : "Xin , phiền."
Lâm Kiến Thành : "Không gì, các đồng chí công an mới là vất vả."
Lâm Kiến Thành định thêm vài câu, hỏi thăm tình hình, kết quả còn kịp , bên hành lang vang lên tiếng quát lớn của đồng chí công an khác.
"Tất cả im! Nhanh mặc quần áo ! Theo chúng về đồn!"
Đây là bắt . Lâm Kiến Thành thò đầu , ông Lưu phòng bên cạnh còn đang sợ hãi, mặc cái quần đùi tứ giác ở cửa xem. Bên hành lang, ba nam bốn nữ tóc tai bù xù dẫn , trong đó gã hói cùng đoàn của họ.
Hùng Đại Sơn hiển nhiên cũng đ.á.n.h thức, phát hiện bắt tài xế của , sắc mặt cũng khó coi.
Bọn họ ngày mai còn việc, gã hói đưa , tối nay e là " bóc lịch" trong đó.
Hùng Đại Sơn lau mặt, xoay cầm bao t.h.u.ố.c lá, mặt dày tiến lên định bắt chuyện quen với công an, kết quả tự nhiên là thành.
Hùng Đại Sơn chỉ thể theo, hỏi xem thế nào mới thể bảo lãnh .
Nửa đêm cho một phen, còn một đồng bạn bắt, mấy đàn ông tụ tập phòng Hùng Đại Sơn chuyện. Bành Ngũ Muội và chị Triệu Đại Tỷ cũng nhịn , qua bên phòng Triệu Chanh, ba phụ nữ cùng tám.
Chị Triệu Đại Tỷ và Bành Ngũ Muội phỏng chừng cũng thấy nhiều cảnh , vì chuẩn giấy đăng ký kết hôn từ , nên họ cũng . So với mấy ông chồng, họ ngược càng quan tâm đến chuyện "hóng hớt" khác.
"Vừa bắt là ba nam bốn nữ, tổ cha ơi, gã đàn ông nào mà gọi đến hai cô?"