[Thập niên 90] Mẹ Kế Luôn Muốn Chạy Trốn. - Chương 76

Cập nhật lúc: 2025-11-08 03:18:04
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Biết bà Ngô còn ở bên Triệu Chanh chăm con, Mai Trân liền nhà, mà cùng Triệu Chanh xuống lầu.

 

Triệu Chanh thấy chị vẻ chuyện , dứt khoát liền dẫn chị đến một cái đình thủy tạ trong tiểu khu.

 

Hoàn cảnh tiểu khu tồi, còn hồ nước nhỏ nhân tạo, bên trong trồng hoa s.ú.n.g màu hồng sen trông cũng dáng.

 

Hoa s.ú.n.g hẳn là loại nở ban ngày, tháng tám vặn vẫn còn trong mùa hoa. Triệu Chanh tế bào nghệ thuật gì, chỉ cảm thấy nó còn bằng hoa sen.

 

Lúc cũng còn sớm, 8 giờ sáng, nhưng vì đang là giờ , nên trong tiểu khu cũng nhiều . Cho dù là các cụ già về hưu, giờ cũng đang loanh quanh ở các chợ sáng.

 

"Chị Trân, rốt cuộc xảy chuyện gì?"

 

Triệu Chanh đợi một lúc cũng thấy Mai Trân mở miệng, mắt thấy thời gian cũng còn sớm, cô còn dạo thương trường xong nơi khác dạo một vòng, nắm bắt tình hình các cửa hàng quần áo, trang sức ở thành phố Liên Dung hiện nay.

 

Mai Trân cũng chuyện bây giờ bắt buộc phiền Triệu Chanh, do dự nữa cũng chỉ là lãng phí thời gian, vì thế : "Chanh Tử, hôm qua Tất Tuyết Mai đến tiệm. Gần đây buổi sáng đều là nó với tiểu Trương phiên mở cửa, hôm qua đến phiên nó, kết quả chờ chị 9 giờ hơn tới tiệm mới phát hiện tiệm chụp ảnh căn bản mở cửa, tiểu Trương xổm ở cửa cả tiếng đồng hồ."

 

Nếu chỉ , Mai Trân thể nào đến tìm cô, Triệu Chanh chờ Mai Trân tiếp.

 

Quả nhiên, Mai Trân thở dài, trong mắt rõ sự chán ghét: "Phát hiện tình huống , chị liền mở cửa bảo tiểu Trương trông tiệm, tự đến nhà chị. Kết quả qua hỏi, chị cư nhiên buổi sáng Tất Tuyết Mai ngoài về, năng gì, chỉ lau nước mắt xách túi về nhà!"

 

Lúc , chị còn kéo chị hỏi, con bé bắt nạt ở tiệm . Mai Trân tức đến mức thèm giữ chút mặt mũi nào cho Tất Tuyết Mai, đem bộ sự tình kể hết.

 

Mẹ Mai Trân vốn tưởng Tất Tuyết Mai tính tình mềm mỏng, chắc là kiểu ngoan ngoãn, ngờ lá gan lớn như , vì một đàn ông căn bản thèm để ý đến mà dám chọc giận cả sư phụ bỏ .

 

Ở thời đại , sư phụ là bắt buộc tôn trọng. Cho dù sư phụ , thì đồ cũng thể , huống chi là một sư phụ tận tâm tận lực như Triệu Chanh.

 

Mấy hôm sư phụ trong tiệm chụp ảnh của con gái nghỉ , Mai Trân còn chút ý kiến nghẹn trong lòng, luôn cảm thấy sư phụ ơn. Kết quả bây giờ rõ ngọn ngành, Mai Trân nhất thời hối hận thôi.

 

Tiệm chụp ảnh vốn dĩ nổi danh là nhờ sư phụ trang điểm, bây giờ còn một ai, Mai Trân yên . Do dự mãi, hôm nay mới sáng sớm tìm đến đây.

 

Triệu Chanh Tất Tuyết Mai cư nhiên trực tiếp bỏ , cũng nhíu mày.

 

"Chanh Tử, bây giờ trong tiệm ai trang điểm, với cái kỹ thuật của chị, dám họa cho những khách danh mà cố ý tới đây. Cho nên chị hỏi em, thể tạm thời trở về giúp chị cứu nguy ."

 

Mai Trân đành muối mặt hỏi những lời .

 

Triệu Chanh mặt mày khó xử: "Chị Trân, chuyện của chị, em cũng tiện gì. Chị chắc là Tất Tuyết Mai , thật sự định ?"

 

Vạn nhất bên cô đồng ý trở về cứu nguy, kết quả đầu Tất Tuyết Mai trở về, thì chuyện rắc rối đều đổ lên đầu Triệu Chanh cô.

 

Nửa tháng thể giúp cứu nguy, cũng đúng là đang thiếu tiền, nhưng Triệu Chanh ngốc đến mức "chịu trận" khác. Chuyện cho cùng, vốn liên quan đến cô, mâu thuẫn là Mai Trân và Tất Tuyết Mai.

 

Nói đến cái , sắc mặt Mai Trân càng khó coi hơn: "Cho dù nó còn mặt mũi về, chị cũng tuyệt đối nhận! Chanh Tử, em , cho dù , nó cũng căn bản tâm tư ở tiệm! là cái đồ 'ăn cháo đá bát'! Sáng hôm nó , nó gặp Diêu Hưng Hồng, còn mặt dày hỏi nhận nó chuyên viên trang điểm ! Người cần, nó còn lẳng lơ hỏi cần mẫu !"

 

Ngay cả từ "lẳng lơ" mà cũng , thể thấy Mai Trân tức giận đến mức nào.

 

Chuyện cũng là Trương Học Thành nhắc một câu, Mai Trân mới hôm qua tình cờ gặp Diêu Hưng Hồng, thử hỏi một tiếng.

 

Vừa lúc Diêu Hưng Hồng đối với Tất Tuyết Mai ấn tượng , cũng giấu giếm giúp.

 

Đương nhiên, dùng từ vẫn tương đối hàm súc, nhưng Mai Trân dù gì cũng là ba mươi mấy tuổi, mở cửa hàng tiếp xúc ít khách, cũng coi như kinh nghiệm xã hội, tự nhiên hiểu ý tứ trong lời của Diêu Hưng Hồng.

 

Lúc mặt Mai Trân đỏ bừng, về tức đến sắc mặt lúc xanh lúc trắng, răng gần như c.ắ.n nát.

 

Qua một đêm, bây giờ , Mai Trân vẫn còn tức đến nóng đầu, nhịn mà mắng thêm vài câu: "Cái tác phong đó của nó, nếu đổi thời chúng còn trẻ, đảm bảo treo biển 'giày rách' diễu phố đấu tố!"

 

Triệu Chanh bất ngờ, nhưng đó cảm thấy, với tính tình của Tất Tuyết Mai, mấy chuyện cũng chỉ là vấn đề thời gian.

 

"Tạm thời cứu nguy mấy ngày thì thành vấn đề, nhưng chị Trân, cửa hàng cách vách của chị cũng sắp khai trương đúng ?"

 

Cho dù thể giúp nửa tháng, Triệu Chanh cũng sẽ đồng ý ngay lập tức. Cô cho Mai Trân , giúp là vì tình nghĩa, là điều hiển nhiên.

 

May mà Mai Trân cũng ý đó.

 

Tuy Triệu Chanh luôn nhớ ân tình của chị , nhưng Mai Trân phân định rõ ràng. Chị giữ Triệu Chanh việc, đó là vì thật sự bản lĩnh, một bên bỏ công sức, một bên bỏ tay nghề, kỳ thực căn bản ai nợ ai.

 

Cho nên lúc Mai Trân Triệu Chanh chịu giúp, liền thở phào nhẹ nhõm, đồng thời rõ ràng .

 

"Bây giờ chị nghĩ thế , chị sẽ tự theo em học, nếu em còn ở trong tiệm, thì học khẳng định trả học phí. Mấy ngày nay nếu em việc bận, cứ tùy thời , chờ bên chị khách hàng cần trang điểm, chị qua đây tìm em."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-me-ke-luon-muon-chay-tron/chuong-76.html.]

Tóm là cái gì cũng tùy Triệu Chanh sắp xếp, thế nào thuận tiện thì , chuyện ở tiệm chụp ảnh thể đẩy lùi.

 

Cách còn hơn Triệu Chanh nghĩ, bất quá chuyện học phí, Triệu Chanh vẫn khách khí từ chối một phen.

 

Mai Trân là việc phóng khoáng, nhớ kỹ cái tình nghĩa so đo chuyện của Triệu Chanh, tự nhiên thành khẩn mà tỏ vẻ học nghề nhất định trả học phí.

 

Cuối cùng, học phí định là 500 đồng, qua , Triệu Chanh cũng tỏ vẻ đảm bảo dạy hết nghề.

 

Điều cũng vặn đúng ý Mai Trân, cả hai bên đều hài lòng.

 

Mặt khác, về chuyện giúp đỡ, Mai Trân cũng bắt Triệu Chanh vì "tình nghĩa" mà công. Tính lương theo ngày thích hợp, cuối cùng Triệu Chanh đề nghị dứt khoát tính theo đơn hàng, tức là Triệu Chanh nhận bao nhiêu khách thì tính bấy nhiêu tiền.

 

Mai Trân cảm thấy đây là Triệu Chanh chị chịu thiệt, cố ý nghĩ , nên cảm động, càng thêm áy náy vì sự tính toán của .

 

Đã đồng ý thì kéo dài, lúc cửa Triệu Chanh vốn với bà Ngô là trưa về ăn cơm, vặn bây giờ liền theo Mai Trân về tiệm chụp ảnh.

 

Không bất giác rời nửa tháng, tiệm chụp ảnh, phát hiện cái gì cũng đổi.

 

Trương Học Thành một ở trong tiệm, vốn còn chút ủ rũ. Đã trải qua thời kỳ tiệm chụp ảnh ăn nên khi thợ Triệu, bây giờ tình trạng bình thường, Trương Học Thành luôn cảm thấy cam lòng.

 

Mắt thấy cửa hàng bên cạnh cũng sắp mở, Mai Trân cũng chờ thêm thời gian nữa sẽ giao hết mấy mảng chụp ảnh thẻ, ảnh chứng minh cho .

 

Giao việc cho , xem như thể nghề, tiền lương tự nhiên cũng sẽ khác.

 

Không ngờ trong tiệm xảy nhiều biến cố như , Trương Học Thành thể trộm cân nhắc đường cho khi học thành nghề.

 

Bây giờ thấy Triệu Chanh cư nhiên theo Mai Trân trở về, Trương Học Thành nhất thời kinh hỉ, còn tưởng rằng Triệu Chanh là về việc luôn.

 

"Chanh Tử trở về giúp mấy ngày, tiểu Trương, quán cơm một tiếng, trưa nay mang cơm ba , đặt thêm mấy món mặn!"

 

Mai Trân dặn dò xong, liền cùng Triệu Chanh đến bàn trang điểm công tác chuẩn .

 

Nếu nhận học phí, Triệu Chanh cũng hy vọng Mai Trân thể sớm học , cho nên lúc trong tiệm khách, dứt khoát liền học cơ bản , ví dụ như dựa theo màu da để điều chế một loại phấn nền đơn giản.

 

Trương Học Thành vui mừng bao lâu, nhưng cũng hỏi nhiều, dứt khoát lên tiếng, lập tức chạy nhanh khỏi tiệm, đến quán cơm cách nửa con phố để đặt cơm.

 

"Tiểu Trương vẫn ."

 

Triệu Chanh thuận miệng một tiếng. Từ lúc đến tiệm, Trương Học Thành việc nghiêm túc, cũng nhiều lời, đầu óc linh hoạt, tính tình cũng khéo léo. Bất quá giữ như , cũng cần tốn chút công phu.

 

Phiền phức mắt biện pháp giải quyết, tâm tình Mai Trân cũng lên, gật đầu: " , may mà còn một ! Sau trong tiệm khẳng định vẫn tuyển , nhưng chị cũng nghĩ thông , tuyển nữa thì chắc chắn thể tuyển nhà."

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

Đều là quen , một một, hai hai, Mai Trân bao giờ gặp như Tất Tuyết Mai nữa.

 

Bây giờ Mai Trân cũng hiểu vì những sư phụ bản lĩnh khi dạy học trò đều "ngâm" ba bốn năm mới cho nghề. Đó chính là dùng thời gian để xem xét nhân phẩm , xác định phẩm hạnh mới truyền nghề.

 

Cho dù dạy xong, học trò , thì ba bốn năm công cũng đủ để sư phụ kiếm vốn.

 

Chờ Trương Học Thành trở về, hiểu bà chủ cũng học kỹ thuật trang điểm của Triệu Chanh, thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng khỏi lung lay, cân nhắc thể để bạn gái mới quen của tới tiệm thử xem.

 

Chuyện đó Mai Trân , hiểu rõ quan hệ hai , liền thập phần uyển chuyển mà cự tuyệt.

 

Lòng thể nuôi lớn, mở một cái tiệm chụp ảnh nho nhỏ cũng đấu đá lẫn , Mai Trân cảm thấy chút mệt, càng thêm cảm thấy lúc cùng Triệu Chanh hai cùng coi tiệm thật nhẹ nhàng vui sướng.

 

Từ ngày đó trở , Triệu Chanh mỗi ngày dành nửa ngày ở tiệm chụp ảnh. Có khách hàng yêu cầu trang điểm chụp ảnh, Mai Trân cũng đều xếp buổi sáng.

 

Giữa trưa ăn cơm xong ở tiệm, Triệu Chanh liền cầm cây dù che nắng mà Lâm Kiến Thành cố ý mang về từ Hải Thị, một tay phe phẩy quạt, dạo khắp nơi ở thành phố Liên Dung.

 

Nửa tháng , khi Lâm Kiến Thành trở về, Triệu Chanh nắm rõ tình hình ở thành phố Liên Dung bao nhiêu cửa hàng quần áo, bao nhiêu cửa hàng trang sức.

 

Cửa hàng trang sức tương đối ít, hơn nữa cũng thuần túy bán trang sức, phần lớn là bán tất, dây buộc tóc, thuận tiện bán thêm một chút vòng cổ bằng hạt nhựa, mấy món đồ chơi nhỏ.

 

Mặt khác, đều là cửa hàng vàng bạc đá quý, thành phố Liên Dung cũng chỉ bốn, năm tiệm, ăn cũng bình thường.

 

"Nói đến trang sức, chợ bán sỉ lớn nhất ở Hải Thị cũng ."

 

Lâm Kiến Thành cô lẩm bẩm mấy cái , nghĩ nghĩ, ném khăn lông xuống .

 

Triệu Chanh đang ở bên cạnh giặt quần áo mới của : "Lần chuẩn ? Chị Trân tự Thâm Thị xem trang phục chụp ảnh nghệ thuật, em cũng xem."

 

 

Loading...