[Thập niên 90] Mẹ Kế Luôn Muốn Chạy Trốn. - Chương 68
Cập nhật lúc: 2025-11-08 02:04:20
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đối với một "đại sự" cần họp bàn long trọng thế , Lâm Đại Thuận hiển nhiên là nhiệt tình cao nhất. Cậu bé lập tức "chỉ điểm giang sơn", cái miệng nhỏ líu lo như cái loa phát thanh của thôn.
Tiếc là mấy ý tưởng thực tế, Triệu Chanh gạt phăng hết.
Kết luận cuối cùng chốt hạ là: hôm đó, hai em biểu diễn một tiết mục cho bà Ngô xem, đó còn xắn tay áo cùng Triệu Chanh chuẩn một bữa tiệc lớn — đối với Lâm Nhị Thuận, chúc mừng long trọng nhất chính là ăn ngon!
Mặt khác, bánh kem là tuyệt đối thể thiếu. Triệu Chanh cũng tiếc tiền, gật đầu đồng ý. thể để một cô bỏ tiền, thế là trong tháng tiếp theo, tiền tiêu vặt mỗi ngày của Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận cắt giảm từ hai hào xuống còn một hào.
Mang trong lòng một "sứ mệnh" lớn lao như , mấy ngày tiếp theo, Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận đều hưng phấn một cách khó hiểu. Thím Ngô còn nhỏ với Triệu Chanh, lý do là gì: "Hai hôm nay hai đứa nó cứ thần thần bí bí, lén lút lưng thì thầm chuyện gì đó. Hỏi thì chúng nó bảo là bí mật."
Nghĩ đến cảnh hai đứa nhỏ mắt sáng long lanh với câu đó, thím Ngô giờ vẫn nhịn , đến nỗi nếp nhăn ở đuôi mắt hằn rõ.
Triệu Chanh nghĩ nghĩ, nín , quyết định với thím Ngô, kẻo đến đúng ngày sinh nhật, thím việc khác, xin nghỉ .
Người lớn chuẩn bất ngờ luôn khác trẻ con. Triệu Chanh lo xa hơn, lỡ như ngày sinh nhật thím Ngô ở nhà tiếp khách, thì họ thể tổ chức sớm hơn một ngày.
"Lúc con chị Trân chuyện , về nhà lỡ miệng nhắc với hai đứa. Ai ngờ hai đứa nó nằng nặc đòi tổ chức cho thím một sinh nhật thật đặc biệt, đang gồng lên chờ đến ngày đây !"
Thím Ngô xong, cả sững sờ.
Thật sự là thím bao giờ ngờ đáp án là như . Thím vốn chỉ đoán già đoán non, là Triệu Chanh ( ) giao cho hai đứa nhiệm vụ gì mới, hoặc hứa hẹn điều gì đó.
Thím Ngô im lặng đó, bất giác hốc mắt đỏ hoe. Thấy ngượng, thím vội mặt , giơ tay quẹt nước mắt lung tung, một cách lúng túng: "Trời ơi, để các cô tốn kém thế , là..."
Thôi bỏ , nhận tấm lòng là thím mãn nguyện .
Triệu Chanh đợi thím hết, nắm lấy tay thím, lời gan ruột: "Thím ơi, đây chuyện tốn kém , đây là tấm lòng của bọn trẻ. Thím cũng , con mới về nhà năm nay. Trước khi con về, hai đứa nó chịu ít khổ cực, bao giờ hưởng tình thương của ông bà."
"Bây giờ tụi con may mắn gặp thím. Không cần trong lòng thím nghĩ thế nào, nhưng con thật lòng coi thím như dì ruột, hai đứa nhỏ cũng thật lòng quý mến bà . Nói một câu thật thà của nhà quê, tụi con coi thím như . Cả năm trời cũng chỉ một ngày sinh nhật, thím thể là nhận tấm lòng là đủ . Thím thấy đủ, chứ con với bọn trẻ thấy đủ !"
Mặc dù giữa họ mối quan hệ chủ - tớ, những lời vẻ giả tạo, nhưng công việc là công việc, tình cảm là tình cảm.
Chẳng bao giờ chuyện " tiền mất tình" " tình mất tiền", quan trọng là trong lòng mỗi nghĩ thế nào mà thôi.
Những lời của Triệu Chanh thím Ngô càng thêm cảm động. Đừng là Triệu Chanh, ngay cả bản thím cũng thật lòng yêu thương hai đứa trẻ.
Tình cảm bỏ đáp tương xứng, thím Ngô vui đến mức kìm nước mắt, tay run run, nắm lấy tay Triệu Chanh mà nên lời.
Triệu Chanh cũng nếu cứ tiếp sẽ khó xử, nên cô , chuyển sang chủ đề khác. Còn chuyện sinh nhật, dĩ nhiên quyết thì thể đổi.
"Thím ơi, ngày thím khách ở nhà qua đây ạ? Nếu khách, con bảo bọn trẻ tổ chức sớm cho thím ngày mai. Hai đứa nó mong đến mức mắt sắp sáng lên như đèn pha ."
Không mấy lời sến sẩm nữa, thím Ngô cũng thở phào nhẹ nhõm, lau khoé mắt, đáp: " là ngoại tỉnh, bên nhà đẻ bố mất cả nên cũng ít . Bên nhà chồng cũng còn nào. Không khách . Mấy năm nay một tự đón sinh nhật, con gái chỉ gửi cho cái bưu kiện với gọi một cuộc điện thoại."
Triệu Chanh hỏi kỹ xem hôm đó thím thường nhận điện thoại lúc mấy giờ, để tránh lúc thím đang ở đây mà con gái gọi ai .
"Buổi tối cơ, tầm hơn 8 giờ."
Con gái thím Ngô ở cơ quan nhà nước, cả ở nhà và văn phòng đều điện thoại. thường là hết ngày việc bận rộn mới rảnh để gọi cho thím.
Thím Ngô thì xuống quầy tạp hóa lầu để điện thoại. Hễ ai gọi đến, bà chủ quầy kéo giọng hò hét một tiếng, điện thoại bên còn cần cúp máy, chỉ mất một phút là .
Đảm bảo thứ chuẩn xác, Triệu Chanh cũng yên tâm.
Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận hề rằng Triệu Chanh, dặn chúng giữ bí mật, tự "hé răng" với thím Ngô. Đến ngày cuối cùng, hai em nín nhịn gần c.h.ế.t, may mà cuối cùng vẫn .
Thím Ngô mà thầm ngớt, nhưng cũng vạch trần. Hai lớn bàn , quyết định cùng giấu hai đứa trẻ, để ký ức về đầu tiên chúng tự tay chuẩn bất ngờ cho khác trọn vẹn và hơn.
Sáng hôm đó, Triệu Chanh vẫn như thường lệ, nhưng đến trưa thì về sớm, xin Mai Trân nghỉ buổi chiều.
Giờ là cuối tháng Bảy, đang là lúc nóng nhất của mùa hè. Người bình thường cũng chẳng ai chạy đến tiệm ảnh buổi chiều để chụp ảnh nghệ thuật ( trang điểm, quần áo).
Hay cách khác, vì thời tiết nóng nực, nên đa các cửa hàng đều bước mùa ế ẩm, ngay cả chọn kết hôn thời điểm cũng ít.
Triệu Chanh xin nghỉ nửa ngày, Mai Trân cũng ý kiến gì. Dù thì, cứ cái nắng ngoài trời là , hôm nay là một buổi chiều c.ắ.n hạt dưa, uống , tán gẫu cho qua ngày.
Triệu Chanh về đến nhà, Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận phấn khích mặt. Trời mới sáng nay hai đứa nó tranh việc, giấu cho bà Ngô về điều bất ngờ, khó khăn đến mức nào!
Triệu Chanh xoa đầu hai đứa nhỏ, lau mồ hôi cất bánh kem bếp. Sau đó, cô tìm bừa một cái cớ để giữ thím Ngô ở trong phòng, còn thì dắt hai đứa trẻ tất bật chuẩn , quyết tâm một bàn thịnh soạn.
"Mẹ ơi, lợi hại thật! Chỉ bừa một câu mà bà Ngô chịu ở yên trong phòng luôn!"
Lâm Đại Thuận cảm khái. Lâm Nhị Thuận bên cạnh bóc tỏi gật gù đồng tình.
Triệu Chanh phì , nhưng khi hai đứa nhỏ sang, cô vội nín bặt, giả vờ như kỳ cục, thản nhiên nhận lời khen của bọn trẻ: "Tất nhiên , dù cũng là lớn mà."
Hai đứa trẻ lừa một cách dễ dàng, hỏi thêm gì nữa, ríu rít kể lể chuyện sáng nay chúng bưng , rót nước, đ.ấ.m lưng, quạt mát cho bà Ngô thế nào. Triệu Chanh cũng tiếc lời khen ngợi.
Đến giờ ăn cơm, Triệu Chanh bưng từng món ăn lên. Nói là tiệc lớn, nhưng thực cũng nấu quá nhiều món, sợ ăn hết để thừa lãng phí.
Cũng giống như tổ chức sinh nhật cho Lâm Nhị Thuận, cô chọn mấy món ngon thành 3 món mặn, 1 món canh.
Thím Ngô phối hợp, giả vờ ngơ ngác. Mãi đến khi hai đứa trẻ bưng chiếc bánh kem thắp nến , thím Ngô mới vỡ òa trong kinh ngạc.
Triệu Chanh cảm thấy sự vui mừng và bất ngờ đó của thím là thật, vì nước mắt thím trào .
Lẽ thổi nến, ăn bánh kem để đến buổi tối. Triệu Chanh với hai đứa trẻ rằng tối bà Ngô còn về sớm để "đón sinh nhật" với nhà, nên Đại Thuận và Nhị Thuận liền đồng ý ăn bánh kem cùng với bữa tiệc buổi trưa luôn.
Niềm vui ẩm thực nhân đôi, dĩ nhiên sẽ đổi bất ngờ nhân đôi. Tư duy của trẻ con đơn giản là .
Bữa trưa hôm đó ăn chậm. Hai cây quạt điện đặt bên cạnh để thổi mát. Trước khi ăn, Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận còn biểu diễn tiết mục tự dàn dựng — song ca.
Thử tưởng tượng mà xem, hai đứa trẻ, một đứa năm tuổi, một đứa ba tuổi, nghiêm túc hát cho thím Ngô một bài hát đang thịnh hành. Bài phát rả mỗi ngày từ tiệm băng đĩa ở lầu, hai đứa học lỏm từ lúc nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-me-ke-luon-muon-chay-tron/chuong-68.html.]
Triệu Chanh suýt nữa thì bò bàn.
Thím Ngô lườm cô mấy cái, ý bảo cô đừng ảnh hưởng đến phần biểu diễn của hai đứa trẻ. Triệu Chanh đành ôm bụng nín , nước mắt chảy cả .
bên cạnh còn thím Ngô đang cảm động lau nước mắt, nên Đại Thuận và Nhị Thuận cứ nghĩ là phần biểu diễn của quá thành công, còn Triệu Chanh là đang "cảm động đến phát ".
"Sinh nhật hôm nay là vui nhất của trong mấy năm nay. Cảm ơn Đại Thuận, Nhị Thuận, và cảm ơn cả của hai cháu."
Hiếm khi thím Ngô những lời tình cảm như . Nói xong, mặt thím đỏ bừng, giống hệt như vành mắt.
Triệu Chanh huých nhẹ Đại Thuận một cái. Cậu bé lanh lợi, lập tức sà lòng thím Ngô, cố tình mấy câu hài hước để chọc thím . Nhị Thuận cũng bắt chước theo.
Tuy bé gì cho hài, nhưng cái dáng vẻ học lỏm, nhại lời của trai cũng đủ buồn . Bầu khí lúc mới náo nhiệt trở .
Buổi chiều, bốn họ ở nhà g.i.ế.c thời gian. Triệu Chanh dắt hai đứa trẻ hiệu sách mua bản đồ Việt Nam và bản đồ thế giới về dán lên tường. Lâm Đại Thuận thì bảo mang truyện tranh sạp vỉa hè để đổi truyện với khác.
Lâm Nhị Thuận liền tuyên bố sẽ "ké" sạp truyện của , tiện thể bán luôn kẹo mà bé tích cóp để lấy tiền mua kem que.
Thím Ngô là ít nhất, nhưng thím thích những câu chuyện . Có thể chúng chẳng gì sâu sắc, nhưng toát lên ấm của cuộc sống.
Bữa tối họ ăn khá sớm, cốt là để thím Ngô về kịp giờ điện thoại.
Dù thím Ngô hơn 8 giờ mới điện thoại, nhưng Triệu Chanh , nếu cứ đợi sát giờ mới về, thím Ngô chắc chắn sẽ thấp thỏm yên.
Tiễn thím Ngô xong, Triệu Chanh tiện đường dắt hai đứa trẻ hiệu sách mua hai tấm bản đồ.
Buổi sinh nhật bất ngờ hôm nay hạ màn một cách viên mãn. Triệu Chanh tuyên bố hai đứa trẻ công lớn, nên cho phép mỗi đứa chọn một món đồ thích trong hiệu sách.
Lâm Đại Thuận ngần ngại chọn ngay một cuốn truyện tranh mới xuất bản. Lâm Nhị Thuận nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chọn một tập giấy thư.
Triệu Chanh thấy bé cầm giấy thư tính tiền, cô ngạc nhiên, cúi xuống hỏi: "Nhị Thuận, con cái là gì ?"
Chẳng lẽ nó tưởng đây là vở tập ?
Lâm Nhị Thuận gật đầu tỏ vẻ : "Là để thư! Mẹ ơi, thư cho bố ?"
Ông chủ quầy đang đài cassette, lỏm hết câu chuyện, khỏi bật . ông cũng tiện xen chuyện của con nhà .
Triệu Chanh ngờ con trai ý nghĩ . Cô cũng ngạc nhiên khi thấy Nhị Thuận nhớ Lâm Kiến Thành.
nghĩ , dạo gần đây tình cảm của Lâm Kiến Thành và hai đứa trẻ khăng khít hơn nhiều, nên Triệu Chanh cũng thấy kỳ lạ nữa.
Con trai thư cho bố, Triệu Chanh nghĩ nghĩ, thật với bé: "Con thư cho bố ? Dĩ nhiên là . mà bố đang đường, chú đưa thư đạp xe đạp đuổi kịp bố . Hay là cứ , để dành, chờ bố về đưa cho bố xem nhé."
Lâm Nhị Thuận cân nhắc một chút, gật đầu chấp nhận đề nghị của .
Lâm Đại Thuận thì lơ đễnh sang chuyện khác, bé hỏi Triệu Chanh: "Chú đưa thư đưa thư bằng xe đạp ạ?"
Triệu Chanh gật đầu. Cậu bé hỏi: " bà Ngô , đất nước là lớn. Chú đưa thư mà đạp xe đạp, chẳng xe đạp sẽ hỏng hết ạ?"
Triệu Chanh lườm bé. là, ghét nhất cái kiểu "mười vạn câu hỏi vì " của trẻ con!
Triệu Chanh dứt khoát mua thêm cho Lâm Đại Thuận một cuốn «Mười vạn câu hỏi vì », quyết định hủy bỏ tiết mục kể chuyện khi ngủ, đổi thành mỗi tối giải thích một câu "Vì ", ngày hôm còn kiểm tra xem chúng nhớ !
Về nhà, Triệu Chanh dùng đinh đóng hai tấm bản đồ lên tường. Cô nấu nước nóng cho cả ba con tắm rửa. Nói chuyện một lát, ba liền ai về giường nấy ngủ.
Mà lúc , Lâm Kiến Thành xa nhà mấy ngày, cuối cùng cũng đến Hải Thị. Giao hàng xong, tìm một khách sạn nhỏ để nghỉ. Vừa tắm xong, giường, đang tính toán ngày mai xem hàng, thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Lâm Kiến Thành liếc cửa, xác nhận cài chốt cửa cẩn thận, liền lười biếng lên tiếng.
Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục. Thấy bên trong ai trả lời, gõ cửa dừng một chút, đó một giọng õng ẹo đến nổi da gà vang lên: "Anh giai, cần tâm sự ? Rẻ lắm."
Lâm Kiến Thành lòng gợn sóng, thậm chí còn nhớ bà xã ở nhà.
Người phụ nữ bên ngoài hỏi thêm hai nữa, thấy bên trong vẫn ai đáp, đành hậm hực bỏ , gõ cửa phòng tiếp theo đăng ký là nam giới trưởng thành.
Không từ lúc nào, Lâm Kiến Thành mơ màng ngủ . Trong mơ, đang ôm ấp bà xã nhiệt tình, nóng bỏng ở nhà, khoan khoái đến tê dại cả da đầu, thì ngoài hành lang đột nhiên vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.
"Ra đây, đây! Công an kiểm tra! Tất cả mau đây!"
Lâm Kiến Thành đ.á.n.h thức, ngơ ngác trần nhà, tận hưởng khoảnh khắc "tỉnh táo" ngắn ngủi cơn mơ. Sau đó, bò dậy, lanh lẹ cởi quần đùi, một cái quần sạch, cầm theo giấy tờ tùy , mở chốt cửa giữa tiếng đập cửa vang trời.
Tổ chức sinh nhật cho thím Ngô xong, ngày hôm thím cầm hai bộ quần áo đến, là mua cho Đại Thuận và Nhị Thuận. Nhìn là thím cố ý mua cho hai đứa.
Triệu Chanh cũng từ chối nhiều, cô nếu nhận, thím Ngô ngược sẽ cảm thấy tự nhiên.
Bảo hai đứa trẻ cảm ơn thím Ngô xong, Triệu Chanh như thường lệ. Mọi việc ở nhà cũng như khi, giao hết cho thím Ngô chăm sóc.
Buổi sáng, tiệm vài vị khách, đó vắng hoe. Cửa hàng bên cạnh giai đoạn trang trí cuối cùng. Mai Trân chị đang tự Thâm Thị một chuyến, nhất là thể nhập về một lô trang phục chụp ảnh nghệ thuật mới.
"Chỉ là một chuyến, đất khách quê , nhà yên tâm, mà chính chị cũng sợ."
Mai Trân hề che giấu sự nhát gan của . Triệu Chanh cũng gì, chỉ , thuận miệng cũng lúc sợ hãi.
Loại chuyện , cô tiện xúi giục nên thế nào. Tình cảm là tình cảm, Triệu Chanh vẫn luôn cố ý giữ chừng mực, vượt quá giới hạn.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Đang lúc chuyện phiếm, bước cửa. Mọi tưởng là khách, vội đầu .
Trí nhớ của Triệu Chanh bây giờ khá . Cô nọ vài giây liền nhận , đây chẳng là thanh niên đèo bằng xe đạp hôm đám cưới Trương Lệ Lệ ?
Dù cũng coi như là quen, Triệu Chanh dậy, hỏi đến chụp ảnh .
Chàng trai trẻ Mai Trân và , với Triệu Chanh: "Cô Triệu, chút việc nhờ cô giúp."