[Thập niên 90] Mẹ Kế Luôn Muốn Chạy Trốn. - Chương 67

Cập nhật lúc: 2025-11-08 02:04:19
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba mươi mấy chiếc xe đạp trang trí hoa hòe sặc sỡ, phía còn chụp ảnh. Chú rể và cô dâu đều mặc vest trắng và váy cưới trắng, dọc đường bao nhiêu ngoái .

 

Đến nhà hàng, Triệu Chanh xuống xe là lập tức chạy ngay đến chỗ Trương Lệ Lệ, nâng cằm cô dâu lên xem xét. Sau đó, cô bảo Tất Tuyết Mai mở hòm trang điểm, cẩn thận dặm phấn cho cô dâu, chủ yếu là môi và mắt, lớp nền thì trôi nhanh đến .

 

Đối với đại đa phụ nữ, đám cưới là một ngày đáng ghi nhớ cả đời.

 

Bản Triệu Chanh từng tổ chức đám cưới, nhưng cô cũng cảm thấy hối hận tiếc nuối gì. Cô chỉ đơn thuần nghĩ rằng, bỏ tiền thuê , thì cung cấp dịch vụ nhất trong khả năng của .

 

Trương Lệ Lệ rõ ràng hài lòng với sự tận tâm của Triệu Chanh. Đợi đến khi hôn lễ kết thúc, gì ngạc nhiên khi Triệu Chanh nhận một phong bì đỏ lớn do chính tay Trương Lệ Lệ đưa.

 

Tất Tuyết Mai và hai cũng .

 

Tiệc cưới chỉ ăn một bữa trưa. Thời , tổ chức yến tiệc gì cũng đều ăn trưa. Không giống như chục năm , khi bận rộn công việc, học tập, dần dần học theo phương Tây, coi bữa tối là bữa ăn chính trong ngày.

 

Khoảng hơn 3 giờ chiều, nhóm Triệu Chanh coi như xong việc. Những chuyện khác đều là việc lặt vặt của gia đình cô dâu chú rể.

 

Vừa nhận bao lì xì, chụp ít ảnh, Mai Trân vui, xua tay cho nghỉ buổi chiều, cần về tiệm việc nữa: "Hai đứa, theo Chanh Tử mang đồ về tiệm cất về nhà nghỉ ngơi luôn . Hôm nay vất vả cho ."

 

Triệu Chanh đùa, nịnh Mai Trân vài câu. Trương Học Thành cũng vẻ phấn khởi, tuôn cả đống lời ý , chọc cho ba phụ nữ như hoa.

 

Tiệc cưới tổ chức ở khách sạn Bình An, một khách sạn hai tầng, cũng thuộc hàng má ở thành phố Liên Dung.

 

Trương Học Thành vác món đồ nặng nhất. Ba cô gái chia xách những thứ còn . Ai nấy cũng cầm một túi kẹo mừng mà cô dâu chú rể cố ý để cho họ, nên cũng rảnh tay.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

Mai Trân thì mang cuộn phim về thẳng nhà. Tiệm ảnh diện tích nhỏ, đủ chỗ phòng tối, nên giờ chị vẫn luôn rửa ảnh ở nhà.

 

chờ cửa hàng bên cạnh khai trương, Mai Trân dự định sẽ thiết kế một phòng tối trong tiệm. Dù cũng tiện đưa học trò về nhà, chui phòng tối. Bản họ , nhưng khó tránh khỏi hàng xóm láng giềng dị nghị.

 

Trời nóng thế , Mai Trân cũng nỡ để Triệu Chanh và hai học trò tự tìm cách vác đồ về tiệm. Giống như lúc , chị gọi cho họ một chiếc xe ba gác.

 

Thành phố Liên Dung bây giờ cũng xe ba gác chuyên chở khách, phần lớn là xe đạp. Tuy bất tiện hơn xe buýt, nhưng đội nắng chở khách, một ngày cũng kiếm ít.

 

Thời buổi , tuy bằng những năm 80, khi chỉ cần gan lớn, cúi xuống là nhặt vàng, nhưng cũng là thời đại mà chỉ cần chịu khó lụng là thể no đủ.

 

Về đến tiệm, Triệu Chanh mở cửa, cất đồ đạc, sắp xếp thứ. Chưa đầy nửa tiếng xong xuôi, đó ai về nhà nấy.

 

Về nhà sớm, thím Ngô thấy Triệu Chanh còn ngạc nhiên: "Hôm nay về sớm ?"

 

"Dạ, hôm nay con cho đám cưới. Con mới kẹo mừng , lát nữa thím cũng cầm một ít về, coi như lấy chút hỉ."

 

Mọi đều thích cái lệ . Dù thích ăn , nhấp một viên kẹo cũng là để lấy may.

 

Giống như đường, hoa quả cúng tổ tiên, đều thích chia cho mỗi trong nhà một ít, tin rằng như tổ tiên sẽ phù hộ cho cả nhà.

 

Thím Ngô nhận lời, bưng đĩa hoa quả rửa sạch phòng trong.

 

Lúc mới hơn ba giờ, đến bốn giờ. Triệu Chanh đang ở cửa bếp chuyện với thím Ngô thì Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận ngủ trưa dậy. Hai đứa xỏ dép lẹp xẹp, lảo đảo như hai con chim cánh cụt mở cửa , chắc là định vệ sinh.

 

Mắt hai đứa còn đang nhắm hờ, rõ ràng là vẫn còn ngái ngủ.

 

Lâm Đại Thuận , dụi mắt, thấy đường, đ.â.m sầm lưng Triệu Chanh.

 

Lâm Nhị Thuận theo , như toa xe đ.â.m dồn toa, húc luôn lưng trai.

 

Triệu Chanh đang lưng , đ.â.m bất ngờ, lảo đảo về phía . Cô đầu , nhịn bật , tét nhẹ trán Lâm Đại Thuận một cái. Lúc bé mới tỉnh ngủ, ngẩng đầu, toe toét gọi: "Mẹ!"

 

Lâm Nhị Thuận vẫn còn mơ màng, thấy tiếng, vội mở to mắt, nghẹo đầu sang. Thấy đúng là Triệu Chanh, bé lách từ lưng trai, giang hai tay ôm chầm lấy chân cô, ngẩng mặt ngọt ngào, giọng sữa non nớt: "Mẹ ơi."

 

Cái dáng vẻ nhỏ xinh Triệu Chanh thấy cưng hết sức. Cô lên tiếng đáp: "Sao hôm nay hai đứa ngủ kỹ thế?"

 

Lâm Đại Thuận thở dài như ông cụ non: "Còn tại nhớ bố . Tối qua con ngủ muộn lắm!"

 

Triệu Chanh trợn mắt. Cô thầm nghĩ, nếu tối qua lén kiểm tra "địch tình" khi quậy với bố chúng mày, thì tao cũng suýt tin lời quỷ của mày !

 

Hiển nhiên, thím Ngô tin. Thím bưng một đĩa hoa quả rửa xong từ bếp , : "Sáng nay hai đứa cứ hỏi Hải Thị ở . Nói mà chúng nó cũng , thế là dắt hai đứa hiệu sách, chỉ cho chúng xem bản đồ cả nước treo tường."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-me-ke-luon-muon-chay-tron/chuong-67.html.]

Triệu Chanh cảm khái: "Vẫn là thím cách dạy con. Chứ con, con kiên nhẫn thế."

 

Thím Ngô là kín miệng, tính tình . Biết Đại Thuận và Nhị Thuận con ruột của Triệu Chanh, lúc cô thẳng thắn kiên nhẫn, thím khỏi hiền: "Cô đến mức lắm . Người trẻ tuổi mà, gì cũng xông xáo, nhiệt tình mới đúng. Nói thật, cô còn hơn khối bà ruột đấy."

 

Đây thím Ngô dối, mà là lời thật lòng.

 

Từ lúc Đại Thuận Triệu Chanh ruột, mà là kế bố mới cưới năm nay, thím Ngô suýt tin nổi.

 

Đừng kế, ruột nào đối xử với con như bạn bè giống Triệu Chanh ? Có gì nấy, coi chúng là trẻ con để lừa gạt, lúc cần dạy dỗ thì nghiêm túc dạy dỗ.

 

Hai đứa nhỏ gây họa, cô cũng lập tức nổi giận, mà phân tích cho chúng hậu quả đối mặt là gì.

 

Tất nhiên, thỉnh thoảng Triệu Chanh còn nũng với hai đứa, lừa chúng thương , để chúng bưng rót nước, đ.ấ.m lưng, bóp vai, đút hoa quả, đồ ăn vặt. Điểm thím Ngô cũng từng thấy bao giờ.

 

Tóm , cả gia đình , kể cả Lâm Kiến Thành mặt lạnh như tiền, cũng bao dung với vợ con. Thím Ngô chăm sóc bọn trẻ ở nhà cũng cảm thấy thoải mái.

 

Triệu Chanh bao giờ nghĩ đến việc giấu giếm hai đứa trẻ chuyện . Thím Ngô cũng thói quen chung sống của họ, nên mới thẳng mặt hai đứa bé.

 

Thực , lời cũng là cho hai đứa trẻ . Thím Ngô hy vọng chúng thể học cách ơn từ nhỏ, đừng coi sự đối xử của nhà là điều hiển nhiên.

 

Mỗi Triệu Chanh khen thím cách dạy con, thím Ngô đều chỉ gì.

 

Thực thím , đây là " cách", chẳng qua chỉ là rút kinh nghiệm từ những bài học xương máu. Bao nhiêu năm một ngẫm tới ngẫm lui, dần dần mới hiểu những đạo lý lớn .

 

Hai đứa trẻ rủ nhà vệ sinh tè. Triệu Chanh cất đồ xong cũng bếp lấy thau nước rửa mặt, rửa trôi hết mồ hôi, lúc mới thấy thoải mái hơn.

 

Buổi chiều, thím Ngô dạy hai đứa trẻ chữ. Triệu Chanh bên cạnh như bà địa chủ giám sát, vắt chân ăn hoa quả, thổi quạt máy, tay lật một cuốn truyện kiếm hiệp lấy của Lâm Kiến Thành.

 

Mấy cuốn truyện đều là Lâm Kiến Thành sưu tầm trong mấy năm nay, hoặc là mua, hoặc là xin của khác, đa phần là truyện võ hiệp.

 

Triệu Chanh cũng thấy say mê. Có mấy đoạn kịch tính, cô còn lật lật xem mấy , chỉ chờ Lâm Kiến Thành về là lấy trêu .

 

"...Hộp sắt đổ dầu, mồi lửa rơi xuống, lập tức bùng cháy... XX xem mà lòng hoảng sợ, nghĩ vu phen khó thoát. Nào ngờ, từ trong hộp sắt bỗng chui một vật sống trắng nõn, cắm đầu đ.â.m thẳng lồng n.g.ự.c ..."

 

Triệu Chanh nghiêm túc đoạn nữ chính cháy hết quần áo, cùng nam chính chui bụi rậm. Bên cạnh, thím Ngô nhẹ nhàng cầm tay Lâm Nhị Thuận, dạy con "5" nhiều nét cong nhất.

 

Lâm Đại Thuận cắm cúi xong một chữ, hùng hổ quẹt mũi một cái, cầm vở định lao đến chỗ Triệu Chanh, liền cô giơ tay chặn đầu , cho tiến tới.

 

Lâm Đại Thuận cũng nản lòng, vẫn hớn hở chìa vở : "Mẹ, xem, đây là tên của !"

 

Triệu Chanh miệng "Ừ ừ" cho qua loa, mắt vẫn dán nốt đoạn dạo đầu tác giả miêu tả kỹ lưỡng. Đọc xong, cô mới ngẩng lên quyển vở Lâm Đại Thuận chìa .

 

Cũng , chữ "Chanh" (trong bản gốc là chữ Cam) ít nhất cũng nguệch ngoạc thành một đống như nữa.

 

Triệu Chanh nhặt một quả nho nhét miệng bé: "Viết lắm."

 

Lâm Nhị Thuận thấy , chút sốt ruột. Đợi thím Ngô thả tay , bé mím môi, nghiêm túc . Cuối cùng xong một hàng "5", bé vội vàng chạy nộp bài cho Triệu Chanh.

 

Triệu Chanh cũng cho bé một quả nho, còn là loại bóc vỏ, bỏ hạt. Thế là Lâm Nhị Thuận vui mặt.

 

Buổi tối, Triệu Chanh giữ thím Ngô ở ăn cơm mới để thím về. Chờ thím , Triệu Chanh liền họp với hai đứa con, bàn bạc xem mấy ngày nữa tổ chức sinh nhật cho bà Ngô thế nào.

 

Không đến việc thím nhận lương mà chăm sóc bọn trẻ cẩn thận, chu đáo, chỉ riêng việc cô và Lâm Kiến Thành về quê, buổi tối đều là thím Ngô ở trông nom, nhà họ nợ thím một ân tình lớn.

 

Người khác đối với , Triệu Chanh bao giờ nhận . Cô luôn tìm cơ hội báo đáp , nếu trong lòng cứ áy náy yên.

 

Thế là Triệu Chanh tìm Mai Trân, hỏi thăm thêm về cảnh của thím Ngô, mới quan hệ giữa thím và con gái thiết cho lắm.

 

Nghe lúc ở nhà con gái, ngoài việc nhớ nhung, về quê tảo mộ cho ông nhà, còn một lý do nữa là thím và bà thông gia chút hợp . Con gái thím cũng bảo thím bớt lời .

 

Vốn dĩ là vì cô đơn nên mới con gái đón . Kết quả sang bên đó, ai để chuyện, thì cuộc sống còn gì thú vị nữa? Thế là thím Ngô một về.

 

Nếu là hiểu thím Ngô, khi còn nghĩ do thím ăn , hành xử quá đáng. Triệu Chanh ở chung với thím lâu như , thấy thím thích gây gổ với ai.

 

Lòng vốn thiên vị. Triệu Chanh tình cảm với thím Ngô, nên dĩ nhiên cảm thấy thím là chịu thiệt thòi. Biết mấy ngày nữa là sinh nhật thím, Triệu Chanh liền nung nấu ý định tổ chức cho thím một sinh nhật thật tươm tất, để báo đáp về mặt tình cảm, cho thím thấy ấm lòng.

 

 

Loading...