Cô làm việc ở bách hóa số sáu, thỉnh thoảng cũng gặp vài cá nhân muốn lót tay để đưa sản phẩm vào bách hóa tổng hợp lớn, rất khó khăn.
Mấy vị lãnh đạo thì coi thường hết thảy, luôn cho rằng kinh doanh cá thể chỉ là chuyện vặt vãnh không đáng để tâm, tiền thì cứ nhận, việc thì thường không làm.
Cách đây không lâu, cấp trên còn đặc biệt tổ chức đoàn điều tra để xem xét chuyện này. Kết quả điều tra ra vấn đề, lãnh đạo bị xử lý nghiêm, mấy cá nhân kia cũng chẳng khá hơn, bị truy cứu trách nhiệm, còn hoàn toàn mất đi khả năng hợp tác với tất cả các đơn vị nhà nước.
"Cái đó... nếu, nếu chuyện giám đốc Hạ nhờ anh làm khó quá thì anh cứ từ chối đi." Lê Tinh mím môi, đặt đũa xuống.
"Bây giờ chuyện hoa hồng ở các phòng ban đều bị kiểm tra, tốt nhất anh đừng nhúng tay vào chuyện này. Bên bách hóa số một, thật ra không phải giám đốc Hạ một mình quyết định được. Nếu anh thực sự khó xử, em có thể..."
"Tinh Tinh."
Lục Huấn gọi cô, anh biết Lê Tinh định nói gì, anh nhìn thấy sự đấu tranh trong mắt cô, trong lòng không khỏi cảm động.
Anh hiểu rõ cách hành xử của người nhà họ Lê, luôn luôn khiêm tốn, an phận. Lê Tinh là người nhà họ Lê, tự có cốt cách của người nhà họ Lê, cô có thể vì anh mà nảy ra ý định xoay xở, thật không dễ dàng gì.
Anh trân trọng sự quý giá này, nhưng anh không thể để cô thực sự vì anh mà khó xử, vì anh mà đi ngược lại nguyên tắc.
Anh không muốn, cũng... không nỡ.
Anh cũng không đến mức nhu nhược như vậy.
"Đừng lo lắng cho anh." Lục Huấn dịu dàng nhìn Lê Tinh, giọng nói ôn hòa.
"Anh sẽ không làm chuyện vi phạm pháp luật, giám đốc Hạ là người thông minh, sẽ không cho người khác cơ hội nắm thóp mình đâu. Yên tâm đi, không phải như em nghĩ, sẽ không có chuyện tiền bạc dính líu gì ở đây."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-66.html.]
Suy tư một chút, Lục Huấn tiết lộ một chút: "Giám đốc Hạ có một cậu con trai, năm nay mười lăm tuổi, chưa tốt nghiệp cấp hai nhưng đã không còn đến trường nữa, lại còn nghiện cờ bạc. Giám đốc Hạ biết trước đây anh đã giúp một đứa trẻ cai nghiện, chắc là ông ta muốn anh giúp ông ta dạy dỗ con trai."
Dạy dỗ con trai, quan trọng nhất là phải cắt đứt hoàn toàn với đám người đang lôi kéo con trai ông ta, chuyện này thì không thể nói thêm nữa.
"Chỉ đơn giản vậy thôi sao?"
Lê Tinh thường xuyên đi dạo mấy cửa hàng bách hóa, cô và mấy chị bên bách hoá số một cũng có quan hệ khá tốt, bình thường nghe được không ít chuyện phiếm, cô biết giám đốc Hạ có một cậu con trai, cũng biết người đó không ra gì, còn hư hỏng hơn Lê Hà Dương, nhưng không biết cậu ta lại dính vào cờ bạc.
Mấy năm nay người giàu lên nhanh chóng rất nhiều, có thêm vũ trường, phòng bida để giải trí, cũng xuất hiện thêm nhiều tụ điểm đánh bạc. Trên đường mỗi ngày có biết bao nhiêu kẻ móc túi, cướp giật, tiền của những người đó phần lớn đều chảy vào những nơi đó.
Giám đốc Hạ chỉ có một đứa con trai duy nhất, muốn con trai đi theo con đường đúng đắn cũng là điều dễ hiểu, chỉ là, cần gì phải vòng vo tam quốc như vậy?
"Em đang nghĩ gì vậy? Chính là như vậy đấy. Chuyện này không khó, chỉ là giám đốc Hạ sợ anh từ chối nên mới thận trọng một chút. Thôi, ăn nhanh đi, không có chuyện gì lớn đâu." Lục Huấn mỉm cười ôn hòa, dùng đũa chung gắp thức ăn cho cô.
Anh không muốn nói về chuyện này nữa.
Lê Tinh nhìn miếng sườn được đặt vào bát, rồi ngẩng lên nhìn anh với nụ cười tươi tắn, vẻ mặt ung dung đáp một tiếng "Ồ", rồi không nói gì nữa, cầm đũa tiếp tục ăn.
Trì hoãn một lúc, thức ăn hơi nguội, Lê Tinh ăn hết nửa bát cơm, uống hai ngụm canh rồi từ từ đặt đũa xuống.
"Ăn xong rồi?" Lục Huấn cũng buông đũa. "Ừm, xong rồi."
Lê Tinh lấy khăn tay lau miệng, lại nhìn ra ngoài, trời dần tối, ven sông đã có vài ngọn đèn sáng lên.
"Trời tối rồi, nên về thôi." Dù trước đó đã báo với nhà, nhà cũng không gọi điện đến, nhưng nếu về quá muộn chắc chắn họ sẽ lo lắng.