THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 46
Cập nhật lúc: 2025-06-25 09:05:44
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cảm giác không khí xung quanh trống rỗng lạnh lẽo hơn trước, đến mức dựng cả tóc gáy, cô nhích m.ô.n.g lại gần anh hơn, khẽ nói: Tôi sợ lắm..."
Giọng cô run rẩy, thân mình hơi co lại, rõ ràng là vừa sợ vừa muốn xem.
"Ừ, được." Lục Huấn khẽ bật cười, nhích lại gần cô. Hai chiếc ghế vốn đã sát nhau, chỉ cách một tay vịn rộng chừng ba ngón tay. Khi cả hai cùng ngả người, bờ vai họ chạm vào nhau.
Không khí căng thẳng trong rạp chiếu phim, sự yên tĩnh và lạnh lẽo... Dựa sát nhau như vậy ít nhiều khiến Lê Tinh cảm thấy an tâm hơn. Nhưng đúng lúc này, một loạt tiếng hét lại vang lên trong rạp. Trên màn hình lớn, m.á.u rỉ ra từ bồn tắm cũ màu vàng úa, từng dòng từng dòng tuôn trào đến khi tràn ngập cả bồn. Một con búp bê ma quái gào thét, bất ngờ xuất hiện!
!!!
Lê Tinh sợ đến mức như mất cả hồn vía, theo phản xạ ôm chặt lấy cánh tay Lục Huấn, không kiềm chế được mà rúc sát về phía anh. Tiếng hét kinh hãi trong phim hòa với âm thanh nặng nề của thứ gì đó lăn xuống cầu thang khiến cô càng run rẩy, hỏi mà lắp bắp: "Chết... c.h.ế.t rồi sao? Cái... cái búp bê đó đâu rồi?"
Lục Huấn cúi đầu, nhìn thấy một cái đầu mềm mại dụi vào trước n.g.ự.c mình. Cả người anh cứng đờ, nhưng khi thấy dáng vẻ hoảng sợ của cô, cứ như đang tìm kiếm sự che chở từ anh, trong lòng lại dâng lên một cảm giác mềm mại.
Anh nuốt khan, nhìn lên màn hình. Người trong phim đúng là đã chết, hơn nữa c.h.ế.t rất thảm. Nhưng nếu nói thật, cô chắc chắn sẽ càng sợ hãi hơn. Do dự một lúc lâu, anh đáp: "Chưa đâu..."
"Á!"
Lời anh vừa dứt, trên màn hình vốn đang yên tĩnh lại đột nhiên vang lên tiếng gào thét rợn người. Lê Tinh theo phản xạ nhìn lên, chỉ thấy hành lang bỗng nổi gió mạnh, sấm chớp đùng đùng, người đàn ông trong phim nằm sõng soài trên sàn, thất khiếu trên mặt rỉ máu.
Tim Lê Tinh như ngừng đập, cô nhắm chặt mắt, quay người rúc thẳng vào lòng Lục Huấn, gương mặt mềm mại áp lên cổ anh: "Chết... c.h.ế.t thật rồi! Lại thêm một người nữa!"
Quá sợ hãi, cô ôm anh thật chặt. Mái tóc mềm mại thỉnh thoảng quét nhẹ lên vai anh, dáng người nhỏ nhắn mềm mại dính sát vào cơ thể anh. Quần áo mùa hè lại mỏng manh, mọi thứ đều cảm nhận rõ rệt. Lục Huấn cảm giác tim mình tê dại, không dám cử động dù chỉ một chút.
Mãi lâu sau, anh hít một hơi thật sâu, vươn tay ôm cô vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về đầu cô: "Đừng sợ, người này không c.h.ế.t đâu. Anh ta là người tốt, chắc sẽ không chết."
Lục Huấn thử an ủi cô, nhưng ngay lập tức màn hình lại dồn dập những cảnh kinh hoàng. Lần này, tiếng hét trong rạp còn nhiều hơn trước, Lê Tinh cũng càng sợ hãi hơn.
"Đáng sợ quá! Người đàn ông hại c.h.ế.t mẹ cô bé đã c.h.ế.t rồi, cả kẻ ăn trộm tượng Phật vàng trong nhà cô bé cũng vậy. Còn tên đạo diễn thì sao? Hắn chính là hung thủ g.i.ế.c cô bé. Chắc chắn không thoát được đúng không? Con búp bê sẽ không tha cho hắn, đúng không?"
"..."
Người sợ đến mất cả sắc mặt tái nhợt, giọng nói còn đang run cầm cập, vậy mà vẫn có tâm trí phân tích tình tiết. Lục Huấn không biết nên thương hay cười cô nữa.
Anh vẫn giữ nguyên tư thế, để mình làm cái gối sống cho cô, đáp lại: "Ừ, kẻ xấu đều không có kết cục tốt."
Có lẽ nhờ Lục Huấn luôn bình tĩnh, tạo cho cô cảm giác an toàn, nên dù rất sợ, Lê Tinh vẫn cắn răng chịu đựng không hét lên nữa. Thỉnh thoảng gặp cảnh đáng sợ, cô lại rúc vào lòng anh. Cứ như thế, loạng choạng mà xem hết bộ phim.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-46.html.]
Chỉ là, kết thúc phim lại khiến người ta vừa bất ngờ vừa buồn cười.
Tên hung thủ sát hại cô bé cuối cùng bị treo cổ trong một tòa nhà bỏ hoang. Nhưng ngay khi màn hình chuyển cảnh, lại xuất hiện một bệnh viện tâm thần. Hóa ra tất cả chỉ là ảo giác của vài bệnh nhân tâm thần.
Lê Tinh từ nãy sợ đến mức không dám mở mắt, cứ nấp vào người Lục Huấn. Đến cảnh này, cô mở trừng mắt như không dám tin: "Chỉ là ảo giác của mấy người tâm thần thôi sao? Sao lại kết thúc như vậy? Thế là nãy giờ tôi sợ vô ích ư?"
Lục Huấn cũng không ngờ kết thúc lại như vậy. Nhưng nghĩ lại, có lẽ cũng tốt, ít nhất cô sẽ không còn sợ như trước nữa.
Trong lòng anh nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm túc gật đầu đồng ý: "Ừ, cái kết hơi qua loa thật."
"Đúng không? Thật sự quá qua loa, vẽ rắn thêm chân..."
Nghe có người đồng tình, Lê Tinh lập tức ngẩng đầu nhìn anh. Ánh mắt hai người chạm nhau. Nhìn gương mặt góc cạnh gần trong gang tấc của anh, cô bất giác cúi đầu, nhận ra mình gần như cả người nằm gọn trong lòng anh, hai tay còn đang ôm cổ anh nữa.
!!!
"Tôi không để ý... tôi tưởng..."
Khuôn mặt Lê Tinh lập tức đỏ bừng. Cô vội buông Lục Huấn ra, rút người khỏi lòng anh. Xem phim quá nhập tâm, cô hoàn toàn không nhận ra mình đã dựa vào anh, hoặc có nhận ra nhưng không để ý.
Anh sẽ không nghĩ cô tùy tiện chứ?
Lê Tinh luống cuống, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Cô định nói rằng mình nhầm anh với Lê Hà Dương, nhưng nghĩ lại, giờ hai người đang là đối tượng của nhau, nói vậy lại càng không ổn. Cô nhất thời không biết nói sao cho phải.
Tay Lục Huấn lơ lửng giữa không trung, anh cúi đầu nhìn xuống vị trí trước ngực, trên áo còn lưu lại vài nếp nhăn, thoang thoảng hơi ấm, nhưng người vừa tựa vào đã không còn, chỉ còn lại cảm giác trống trải. Nhìn cô xấu hổ cúi gằm mặt không dám ngẩng lên, chỉ để lộ hai vàng tai ửng đỏ, anh lại không nỡ làm khó cô.
Anh khẽ co ngón tay lại, rụt tay về để xuôi theo người, như thể chưa có chuyện gì xảy ra, ôn hòa nói: "Phim hết rồi, chúng ta ra ngoài thôi?"
"Ồ, ừm, được!" Lê Tinh vội vàng đáp lại mấy tiếng, rồi nhanh chóng đứng dậy.
Họ ngồi ở hàng ghế sau cùng, cửa ra vào phòng chiếu phim ở ngay bên cạnh, nhưng lúc này mọi người đang lần lượt ra về nên chắn hết lối đi, phải tìm được khoảng trống thích hợp mới có thể đi theo ra ngoài.
Sự việc chen lấn xô đẩy buổi sáng mới xảy ra chưa lâu, Lê Tinh theo bản năng do dự hai giây khi muốn chen vào đám đông, đúng lúc này Lục Huấn đưa tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô: "Đừng vội chen chúc, chúng ta đợi một lát."
Lực tay anh không mạnh nhưng lại ấm áp, rộng lớn mạnh mẽ, Lê Tinh lập tức đứng im bất động.
Cô cúi đầu nhìn xuống cổ tay mình, bàn tay anh to, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, chỉ cần nắm nhẹ đã bao trọn cổ tay cô trong lòng bàn tay. Cô bỗng nhớ đến hình ảnh bàn tay này đặt lên vai, lưng, đầu cô mà dịu dàng vỗ về.
"Ồ." Vành tai nóng bừng, Lê Tinh quay mặt đi, ngại ngùng đáp lại một tiếng, nhưng lại không rút tay ra khỏi tay anh.
Khóe môi Lục Huấn hiện lên ý cười, cũng không buông tay cô ra. Đợi đến khi hai người ra ngoài, anh mới buông cổ tay cô ra, rồi nắm lấy bàn tay cô vào lòng bàn tay mình.