Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 45

Cập nhật lúc: 2025-06-25 09:05:41
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mùa hè Lê Tinh ít khi ăn cơm trưa, lần trước ở Đông Phúc cô cũng không ăn, nhưng lần này có lẽ do món ăn ở quán nhỏ ngon, lại thêm việc hai người ăn uống vui vẻ nên cô đã ăn hết nửa bát cơm.

Ăn cơm xong, còn chưa đến hai giờ, Lục Huấn đề nghị đi xem phim.

Đây là lần thứ ba Lục Huấn nhắc đến chuyện xem phim, lúc ăn cơm anh còn cố ý hỏi cô thích xem phim thể loại gì. Lê Tinh nhìn anh, có chút tò mò: "Anh thích xem phim lắm à?"

Vẻ mặt Lục Huấn hơi mất tự nhiên: "Cũng bình thường, bây giờ còn sớm, đi công viên thì nắng quá."

Lê Tinh gật đầu, thật ra cô cũng không định về sớm như vậy. Nghĩ một chút, liền nói: "Vậy được, đi xem phim đi."

Đồng ý rồi, hai người ngồi nghỉ ngơi một lát, rồi ra ngoài lái xe đến rạp chiếu phim.

Ngày nghỉ nên chỗ nào cũng đông người, rạp chiếu phim là nơi có thể trốn nắng nên cũng trở thành địa điểm náo nhiệt, chỗ nào cũng phải xếp hàng, vé xem phim càng khan hiếm.

Lục Huấn xếp hàng hồi lâu, cuối cùng được thông báo chỉ còn hai vé phim kinh dị, lại còn là hàng ghế sau cùng.

"Phim kinh dị?"

Lê Tinh ngẩn người, phim kinh dị là thể loại phim mới được công chiếu sau khi cải cách mở cửa, thuộc loại phim dành cho những người can đảm thích cảm giác mạnh, hoặc những người nhát gan nhưng vẫn thấy kích thích.

Mấy năm trước, bộ phim "Họa bì" được công chiếu đã gây xôn xao dư luận.

Lê Tinh cũng từng đến rạp chiếu phim xem một lần, năm kia đi cùng Lê Hà Dương. Nhưng điều cô không ngờ tới là Lê Hà Dương nhìn thì có vẻ không sợ trời không sợ đất, vậy mà xem phim kinh dị lại hét lên suốt cả buổi. Bản thân cô đã đủ sợ rồi, lại bị cháu trai hét lên như vậy, càng sợ đến mức hồn bay phách lạc. Cuối cùng hai người ôm nhau bịt tai run rẩy. Sau khi phim kết thúc, hai kẻ nhát gan này còn không dám về nhà, phải gọi điện cho anh Cả và anh Hai đến đón.

Từ đó về sau, Lê Tinh không xem phim kinh dị nữa.

Thật ra cô cũng muốn xem, chỉ là không dám đi cùng Lê Hà Dương nữa. Còn anh Cả và anh Hai thì tuổi tác chênh lệch với cô quá nhiều, cô không tiện rủ họ, anh ba Lê Thừa và cháu trai Lê Hà Niên lại ít khi về, cô không tìm được ai đi cùng.

"Anh có can đảm không?" Lê Tinh nhìn tờ quảng cáo phim kinh dị, thấy phần giới thiệu có vẻ hấp dẫn. Cô nghĩ rằng lần trước sợ như vậy là do chọn bạn đồng hành không đúng, nếu là người can đảm chắc sẽ đỡ hơn nhiều, nên không khỏi hỏi Lục Huấn.

Cô hỏi vậy chính là có ý muốn xem, Lục Huấn không khỏi cười: "Chắc là cũng được. Trước đây khi làm nhiệm vụ, tôi từng sống một thời gian trong rừng."

Giọng anh nhẹ nhàng, Lê Tinh nghe vậy lại thấy đáng tin cậy hơn hẳn so với vẻ ngoài ba hoa chích chòe của Lê Hà Dương khi khẳng định mình rất can đảm.

"Vậy xem phim này đi, dù sao cũng đến đây rồi."

Mấy năm nay, Lục Huấn không lênh đênh trên biển thì cũng bận rộn kiếm tiền, thật ra anh đã nhiều năm không xem phim, lần xem gần nhất là lúc còn ở trong quân đội.

Anh còn không biết rạp chiếu phim từ bao giờ có thêm thể loại phim kinh dị. Anh nhìn phần giới thiệu phim, trên đó chỉ có một bức ảnh chụp bối cảnh cầu thang ở hành lang, cùng với một đoạn giới thiệu ngắn: Trước khi chết, Trương Trường Thành đã gửi gắm cô con gái mười tuổi cho người bạn thân chăm sóc. Vài ngày sau, cô con gái treo cổ tự tử trong phòng khách ở nhà. Vài năm sau...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-45.html.]

Không rõ nội dung cụ thể là gì, chắc là phim có yếu tố trinh thám?

Thấy Lê Tinh muốn xem, anh nói: "Được, vậy xem phim này đi."

Mua vé xong, Lục Huấn lại đi xếp hàng mua hai chai nước ngọt có ga, một hộp bỏng ngô đang thịnh hành lúc bấy giờ và một ít đồ ăn vặt. Vừa đúng lúc phim bắt đầu chiếu, hai người cùng vào phòng chiếu.

Phòng chiếu kín chỗ, người xem đông nghịt. Ghế của họ ở hàng cuối cùng, cách hàng ghế phía trước một lối đi, ngược lại còn rộng rãi hơn so với vị trí phía trước hoặc ở giữa.

Phòng chiếu phim kinh dị dường như có không khí khác hẳn so với các phòng chiếu khác, luôn có cảm giác ánh sáng mờ ảo hơn, xung quanh cũng yên tĩnh và ngột ngạt hơn.

Phim vừa bắt đầu chiếu, nhạc nền vang lên, cả khán phòng lập tức yên tĩnh không một tiếng động. Bộ phim này có phần mở đầu đặc biệt thu hút.

Mở đầu phim là khung cảnh yên tĩnh đến ngột ngạt ở cuối hành lang bệnh viện. Một người đàn ông không nhìn rõ mặt và một cô bé, dường như là hai cha con, đang chờ đợi một tin dữ được thông báo nên im lặng không nói gì. Một lát sau, bác sĩ bước ra khỏi phòng bệnh gọi hai người vào.

Người đàn ông đưa tay đặt lên vai cô bé, bảo cô bé ở lại, rồi một mình bước vào phòng bệnh.

Trước giường bệnh, người đàn ông được một người gầy yếu nằm trên giường phó thác việc chăm sóc con gái. Lúc tắt thở, mắt ông ta bỗng mở to lóe lên tia sáng xanh, c.h.ế.t không nhắm mắt.

Tim Lê Tinh bỗng thắt lại, nắm chặt mấy hạt bỏng ngô vừa lấy từ chỗ Lục Huấn cũng không ăn nổi nữa. Xung quanh dâng lên cảm giác lạnh lẽo, cô không khỏi lùi người về sau, từ tư thế ngồi tiểu thư ban đầu chuyển thành dựa lưng vào ghế.

Căng thẳng nhìn tiếp từng chữ, chuyện nhờ cậy trước khi mất đã kết thúc. Màn hình chuyển cảnh đến một hành lang tường loang lổ, cửa gỗ kiểu cũ bật mở, một cô bé khoảng mười tuổi treo cổ tự tử giữa phòng khách.

"A!"

Trong rạp chiếu phim bỗng vang lên tiếng hét thất thanh của ai đó, màng nhĩ Lê Tinh bị chấn động, cả người giật nảy lên.

Từ đầu phim, Lục Huấn đã nhận ra bộ phim này đầy yếu tố kinh dị, lo sợ sẽ dọa cô sợ hãi nên không ngừng chú ý đến phản ứng của Lê Tinh. Thấy cô bị dọa đến giật mình, anh liền nhẹ giọng hỏi: "Em không sao chứ? Nếu sợ quá, chúng ta ra ngoài trước nhé?"

Lê Tinh vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, những ngón tay trắng mảnh từ từ nắm lại thành nắm đ.ấ.m đặt trước môi, nghe anh hỏi, cô vô thức lắc đầu: "Không cần đâu."

Cô thật sự sợ, nhưng tính cách cô xem phim cũng giống như đi mua sắm. Đã bắt đầu thì nhất định phải biết cái kết, nếu không về nhà sẽ không ngủ được, cứ mãi nghĩ ngợi.

"Đã xem rồi thì phải xem đến cùng, nếu không tôi sẽ cứ bận tâm về đoạn kết, tôi không sợ..."

Câu nói của Lê Tinh còn chưa dứt, trên màn hình lớn đã xuất hiện hình ảnh một nữ diễn viên trợn trừng đôi mắt, ánh mắt khóa chặt cánh cửa hầm ngầm, miệng lắp bắp: "Tôi thấy một đôi mắt, đang nhìn chằm chằm vào tôi!"

"Anh... anh lại gần tôi chút được không?"

Lê Tinh sợ hãi co rúm người, đầu nghiêng về phía Lục Huấn, tay che mắt, nhưng lại không kìm được hé qua một khe nhỏ lén nhìn màn hình.

Loading...