Lúc trước ở trên bờ còn chưa phát hiện ra, vừa xuống dưới Lê Tinh liền cảm thấy mùi bùn tanh xộc vào mũi, cô hơi nhíu mũi, theo bản năng đưa tay lên che lại.
Lục Huấn chú ý tới, cười hỏi cô: "Hôi à?"
Lê Tinh liếc anh một cái, luôn cảm thấy nụ cười này của anh có chút ý xem thường cô, cô không hiểu sao lại không muốn bị anh coi thường.
"Cũng tạm, đỡ hơn nhà vệ sinh công cộng trước kia của bách hoá số sáu một chút."
Lê Tinh buông tay đang che mũi xuống, cúi đầu nhìn bùn đất đen ngòm trước mặt, còn có những con cá đang bơi lội thì không biết phải xuống tay thế nào, cô không nhịn được bèn ngước mắt nhìn Lục Huấn, "Hay là anh bắt cho em xem trước đi?"
Bản thân cô đã xinh đẹp, lúc này ánh nắng chói chang chiếu lên làn da càng thêm trắng nõn nà, hoàn toàn đối lập với vũng bùn lầy lội này, cô đang nhăn nhó muốn xuống tay nhưng lại không dám, trông vừa đáng yêu vừa khiến người ta yêu mến.
Lục Huấn không nhịn được bật cười, "Được, em cứ nhìn anh bắt trước đã."
Lục Huấn cầm một cái thùng gỗ tròn từ trên bờ xuống, nhìn con cá đang bơi đến trước mặt, không đến hai giây đã ra tay, Lê Tinh chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, rồi mở mắt ra, một con cá to bằng bàn tay, dài bằng cánh tay đã bị anh tóm gọn vào thùng gỗ.
!!!
Lúc trước Lê Tinh đã thấy Ngô Thục bắt cá và lươn rất nhanh rất giỏi rồi, không ngờ Lục Huấn còn nhanh hơn, giỏi hơn.
"Sao anh bắt được vậy? Anh bắt lại cho em xem đi, em chưa nhìn rõ." Lê Tinh nhìn con cá trong thùng gỗ, hơi há miệng kinh ngạc phấn khích nói.
"Được." Chỉ là muốn xem bắt cá thôi mà, Lục Huấn sao có thể không chiều theo ý cô, anh nói với cô một tiếng: "Nhìn kỹ nhé." Lần này anh cố ý làm chậm động tác để bắt.
Ngay sau đó, một con cá lại chui vào thùng gỗ, còn tiện tay bắt được một con lươn bằng ngón tay cái ở hang lươn.
...... Vẫn không nhìn rõ.
Nhưng sau lần này Lê Tinh thử tự mình bắt, lần đầu tiên bắt hụt, lần thứ hai chạm được vào đuôi cá, cô không tin mình xui xẻo, lại tiếp tục thử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-125.html.]
Không biết bao nhiêu lần bắt hụt, cuối cùng cô cũng tóm được cả con cá, trong mắt lóe lên sự vui mừng, nhưng còn chưa kịp reo lên vui sướng, con cá trong tay bỗng vùng vẫy đuôi một cái thật mạnh, sau đó tay cô trơn trượt, chỉ thấy trước mắt loáng lên một bóng đen hình vòng cung, con cá trong tay tuột mất, cô bị b.ắ.n đầy bùn lên mặt.
Hôi quá!
Lê Tinh nhắm mắt theo bản năng nín thở, trong đầu hiện lên hai chữ này.
Lục Huấn vẫn luôn chú ý đến cô, nhìn thấy cảnh này anh không nhịn được muốn cười, nhưng lúc này mà anh cười ra tiếng thì chắc chắn cô sẽ xấu hổ đến mức muốn độn thổ mất.
"Sao vậy?" Lục Huấn chỉ giả vờ như không phát hiện ra, nghiêng đầu hỏi.
"Không có gì!" Lê Tinh lập tức quay lưng lại không cho anh nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình lúc này, quá xấu hổ, cá không bắt được lại còn bị b.ắ.n đầy bùn, Lê Tinh cúi đầu nhìn bùn đất đen trên vạt áo, lại nhắm mắt.
"Không sao, cá chạy mất rồi, anh cứ làm việc của anh đi, em từ từ thử bắt." Hít sâu một hơi, Lê Tinh cố gắng bình tĩnh nói.
Bộ dạng giấu đầu lòi đuôi này của cô thật đáng yêu đến mức khiến người ta ngứa ngáy. Nụ cười trong mắt Lục Huấn sắp tràn ra ngoài, anh cử động bàn tay, sờ thấy đầy bùn đất mới kìm nén ý định đưa tay lên xoa đầu cô.
"Được, vậy em thử bắt tiếp xem, không bắt được cũng không sao, cá ở ao này béo lắm, không dễ bắt đâu, lần sau ao khác có cá nhỏ anh lại dẫn em đi bắt."
Giọng nói dịu dàng pha chút ý cười, như đang dỗ dành trẻ con.
"Ừm, em biết rồi." Lê Tinh đáp, một lúc sau nghe thấy phía sau chỉ có tiếng thả cá vào thùng, cô hơi nghiêng đầu nhìn sang, thấy Lục Huấn hai tay cùng hoạt động, giống như đang nhặt củ cải lớn đã được nhổ sẵn trên ruộng, mỗi tay một con bỏ vào thùng gỗ, chẳng mấy chốc thùng đã đầy, anh nói với người đang thu gom cá trên bờ một tiếng, đưa thùng cá lên rồi lại lấy một cái thùng khác.
Cứ như vậy hết con này đến con khác, hết thùng này đến thùng khác, dưới ánh nắng, chỉ thấy cánh tay rắn chắc khỏe mạnh của anh đang vung lên. Ánh mặt trời chói chang phủ lên khuôn mặt góc cạnh của anh một lớp ánh sáng, đẹp trai đến bức người.
Lê Tinh không nhịn được nhìn đến ngây người, trên tay cô vẫn còn dính đầy bùn đất, tim đập thình thịch.
Thật ra, sống cả đời với một người đàn ông như vậy hình như cũng không tệ, anh còn chịu chi tiền cho cô, sẵn sàng đưa hết tiền cho cô tiêu...
Ý nghĩ này đột nhiên lóe lên trong đầu Lê Tinh, cứ quẩn quanh mãi không thôi.