Bữa trưa bố Vũ vẫn đang bận ở ao cá, Vũ Tiến chạy xe máy đi đưa cơm cho ông ấy, về đến nhà mọi người cùng nhau ăn bữa cơm trưa đơn giản.
Nói là đơn giản, chứ thực tế là bữa ăn thịnh soạn tiếp đãi mọi người, nhìn một bàn đầy ắp thức ăn của Ngô Thục, nào là cá, thịt, tôm, cua, hương vị cũng rất ngon, hoàn toàn có thể sánh ngang với các món ăn ở nhà hàng.
Ăn cơm trưa xong mới hơn 12 giờ, lúc này mặt trời đã lên tới đỉnh, vô cùng nắng nóng.
Nhưng việc đánh bắt cá là vậy, nếu không kéo lưới ban đêm và vận chuyển vào sáng sớm, thì mẻ cá và lươn này của họ phải kéo vào buổi trưa để giao đến các nhà hàng hợp tác ở Ninh Thành chuẩn bị cho bữa tối, phải gửi đến trước 3 giờ, nếu không nhà hàng sẽ không kịp chuẩn bị.
Nắng như vậy, Lục Huấn vốn không muốn Lê Tinh đi, nhưng mục đích họ đến đây hôm nay chính là để xem đánh bắt cá, lại thấy Lê Tinh nắm tay Cát Cát, vừa trò chuyện với cô bé vừa không quên hỏi anh về ủng, mũ rơm các thứ, Lục Huấn căn bản không nói ra được câu để cô và Cát Cát ở lại nhà họ Vũ.
Không nói ra được, mọi người bèn cùng nhau đi. Đến bờ ao cá, bố Vũ đã điều động một số người giỏi bắt cá bắt lươn xuống ao bắt được một mẻ, cho tài xế trực tiếp chở vào thành phố.
Vũ Tiến và Thuận Tử đến nơi cũng nhanh chóng xuống ao, Ngô Thục vốn định dẫn Cát Cát chơi với Lê Tinh, nhưng đến bờ ao cô ấy hoàn toàn không thể ngồi yên, thấy Lục Huấn đang ở bên cạnh Lê Tinh, cô ấy liền đưa Cát Cát đến căn nhà gỗ nhỏ, dặn dò cô bé vài câu như mọi khi rồi cũng xuống ao.
Họ bắt cá, căn bản không đi ủng gì cả, đều trực tiếp đi chân trần xuống, tay xách một cái thùng gỗ hoặc giỏ tre, một tay một con cá, đào một cái hố là một con lươn chui vào giỏ.
Lê Tinh lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng như vậy, nhìn đến ngẩn người: "Hay quá."
Lục Huấn thấy cô đội mũ rơm trên đầu, giống như đứa trẻ con nhìn thấy thứ mới lạ không giấu nổi vẻ thích thú, không nhịn được cười, anh cúi đầu nhìn đôi ủng mới mua của Lê Tinh đang xách trên tay.
"Đi ủng vào anh dẫn em xuống thử xem?"
Lúc trước Lê Tinh đúng là rất muốn xuống thử cảm giác, nhưng đến nơi này rồi, thấy mọi người đều đang bận rộn dưới ao, bên cạnh bố Vũ một mình vất vả đến đầu đầy mồ hôi, còn đang sắp xếp người vận chuyển mẻ cá vừa đánh bắt được vào thành phố, cô cảm thấy bản thân xuống đó là gây thêm phiền phức, lãng phí thời gian của mọi người.
Cô nhìn xung quanh, ao cá nằm gần rừng núi, bên cạnh là một bụi tre, để tiện cho việc trông coi và cho cá ăn, người ta đã dựng một căn nhà gỗ nhỏ, Cát Cát đang ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế trúc nhỏ trước nhà gỗ, tay cầm chiếc ô che nắng nhỏ nhìn bố mẹ bắt cá.
"Hay là thôi vậy, Cát Cát đang ở nhà gỗ, em qua chơi với con bé cũng được, anh cứ làm việc đi, em cũng không biết bắt, xuống đó chỉ làm chậm trễ anh thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-124.html.]
Nếu như trước khi đến đây Lê Tinh nói vậy, không muốn cô bị nắng Lục Huấn sẽ đồng ý, nhưng đã đến tận nơi rồi, anh cũng nhìn ra cô thật sự hứng thú muốn thử một phen, chỉ là sợ gây phiền phức cho anh, làm chậm trễ anh nên mới do dự, anh không thể nhẫn tâm không thỏa mãn cô.
"Không sao đâu, cũng không thiếu mình em làm việc, em chỉ xuống một lát thôi, bắt được một con cá thì lên bờ, trời nắng, đừng để bị cháy nắng."
Lục Huấn luôn có cách thuyết phục người khác, Lê Tinh xiêu lòng, cô liếc nhìn Ngô Thục đã bắt được kha khá cá, trong mắt thoáng chút ngưỡng mộ, do dự một chút, cô mân mê ngón tay nói: "Vậy được rồi, vậy em xuống thử xem, bắt được một con thì lên."
Nghĩ một lát, cô lại bổ sung: "Nếu không bắt được cũng lên, không gây thêm phiền cho mọi người."
"Ừ, được." Lục Huấn cưng chiều nhìn cô đáp, sau đó anh hơi khụy gối xuống trước mặt cô, lấy ủng ra định giúp cô đi vào.
"Bám vai anh, đừng ngã." "Ồ."
Lê Tinh nhìn đỉnh đầu đen nhánh của anh đang ngồi xổm trước mặt mình, sau đó nhìn xung quanh, mọi người đều đang bận rộn bắt cá, hình như không ai chú ý đến bên này, cô mới đưa tay ra vịn vai anh, cởi giày ra, xỏ vào đôi ủng mà anh đang mở sẵn.
Sau khi Lê Tinh xỏ chân vào ủng, Lục Huấn vẫn không yên tâm, sợ cô ngã nên theo bản năng đưa tay đỡ lấy eo thon của cô.
Chỉ là một động tác nhỏ nhưng lại toát lên sự thân mật, Thuận Tử đang bắt cá bỗng dừng lại, nhìn cảnh này anh ta huých khuỷu tay vào Vũ Tiến: "Anh Tiến, anh nhìn Lục Tam Xuyến xem có khác gì người khác không."
Vũ Tiến theo bản năng nhìn sang bên đó, hai chân Lê Tinh đã xỏ vào ủng, Lục Huấn đang cài quai ủng cho cô, tóc Lê Tinh xõa xuống, anh đưa tay vén lên, động tác vô cùng cẩn thận như đang chạm vào đồ vật dễ vỡ.
"Động lòng rồi, đúng là khác rồi."
"Tốt đấy, lúc trước chúng ta còn lo cậu ấy có vấn đề về phương diện đó, giờ thì không cần lo nữa rồi."
Vũ Tiến cười nói xong, cúi đầu tiếp tục bắt cá, Thuận Tử bặm môi suy nghĩ: Cũng đúng, giờ thì mẹ cũng yên tâm rồi.
Lục Huấn không biết họ đang nghĩ gì, anh đi ủng xong cho Lê Tinh, nhìn mái tóc xoăn tít như lông cừu chỉ bằng một nắm tay của cô, sợ cô nóng muốn buộc tóc cho cô, nhưng ở đây lại không có lược nên đành thôi, dẫn cô đi từ bụi tre xuống ao cá.
Ao cá lúc 10 giờ sáng đã được thả lưới hai lần rồi bắt đầu xả nước, cộng thêm mấy cái máy bơm dầu cùng hút nước, lúc này trong ao đã không còn bao nhiêu nước, chỉ là bùn đất trong ao dày ngập gần đến đầu gối, còn tỏa ra mùi tanh hôi.