Lộ Phóng có vẻ bất ngờ khi nhìn thấy Quý Viễn Dương: "Phó đội trưởng Quý cũng ở đây à? Trùng hợp thật."
"Không phải trùng hợp, là Tinh Tinh gọi điện cho tôi, nói ở đây có kẻ buôn người, còn nhìn thấy đứa trẻ bị bắt cóc ở công viên thiếu nhi ba năm trước." Quý Viễn Dương giải thích, nhớ đến việc Lộ Phóng vừa nói người phụ nữ và đứa trẻ đang bị khóa trên xe, anh ta dừng lại: "Chắc là đứa trẻ mà Tiểu Đặng đang canh chừng trên xe, đó là con trai Phạm Trường Hải."
Lộ Phóng nhìn Quý Viễn Dương đang ấp úng, hiểu ra mọi chuyện. Vụ án ở công viên thiếu nhi ba năm trước, đứa trẻ bị mất tích là con trai duy nhất của Phạm Trường Hải, người từ Hồng Kông trở về đầu tư.
Con trai Phạm Trường Hải bị lạc, ông ta tìm kiếm khắp nơi, biết được Quý Viễn Dương từng nhận được điện thoại báo án của Lê Tinh nhưng đến muộn, nên giận cá c.h.é.m thớt, mấy năm nay luôn tìm cách kiện cáo Quý Viễn Dương. Dù Quý Viễn Dương có người bảo vệ nhưng cũng không chịu đựng nổi, việc Quý Viễn Dương quan tâm đến đứa trẻ là điều dễ hiểu.
"Ra là vậy, lát nữa về cậu liên lạc với Phạm Trường Hải nhé. Tôi với Tiểu Đặng đến muộn, không phải chúng tôi bắt được bọn chúng."
Nói xong, Lộ Phóng liếc nhìn Lục Huấn đang nắm tay Lê Tinh quan sát kỹ lưỡng, ra vẻ sợ cô xảy ra chuyện, anh ta khẽ nhướng mày: "Không giới thiệu một chút sao?"
Lục Huấn nhìn anh ta, rồi quay sang nói với Lê Tinh: "Lộ Phóng, con trai của cô anh."
Lê Tinh từng nghe Lục Huấn nhắc đến cô Lục Kim Xảo, nên có ấn tượng, chủ yếu là không quên được việc bà ta vừa niệm Phật vừa mắng người. Cô mỉm cười chào Lộ Phóng: "Chào anh."
Lộ Phóng gật đầu đáp lễ, rồi cảm ơn Lê Tinh: "Lần này may mà có chị dâu kịp thời phát hiện ra bọn buôn người, nếu không hôm nay e là lại xảy ra vụ việc giống như ở công viên thiếu nhi ba năm trước."
Hôm nay Lộ Phóng xuất hiện ở bách hóa tổng hợp số một là vì trước đó anh ta vừa phá được một vụ buôn bán trẻ em ở ga tàu, từ đó khai thác được thông tin có một nhóm buôn người cấu kết với nước ngoài đến Ninh Thành, có thể sẽ ra tay ở cửa hàng bách hóa.
Mấy hôm nay, anh ta luôn lảng vảng bên ngoài, nhưng do gần đây bách hóa tổng hợp số hai có nhiều hoạt động, nên sáng nay họ đến đó trước. Sau khi đến bách hóa tổng hợp số một, anh ta vừa đỗ xe xong đã nghe thấy tiếng động bên nhà vệ sinh.
Chạy đến nơi thì thấy Lục Huấn đã giải quyết xong mọi chuyện, một tay xách đứa trẻ, dưới đất là người phụ nữ buôn người không còn đường chạy, nhìn Lục Huấn với vẻ mặt như nhìn thấy ma.
Thấy anh ta đến, Lục Huấn lập tức giao những việc tiếp theo cho anh ta, rồi chạy đến quảng trường.
Không ngờ chuyện này là do Lê Tinh phát hiện và báo án.
Nhìn cảnh tượng anh ta vừa thấy lúc trước, cũng khó trách Lục Huấn lại căng thẳng như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-112.html.]
"Tôi chỉ làm những gì mình nên làm thôi." Lê Tinh mỉm cười, những ngón tay khẽ cuộn lại. Thật ra cô rất sợ hãi khi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.
Cô từng bị bắt cóc, ở cùng bọn buôn người mấy ngày, cô hiểu rõ sự đáng sợ và tàn nhẫn của chúng. Sau khi đứa trẻ kia bị mất tích, cô mất ngủ một thời gian dài, đêm nào cũng mơ thấy đứa trẻ giống Thiên Tứ bị hành hạ, bị bọn buôn người đối xử bằng những thủ đoạn mà chúng từng định dùng với cô. Chuyện này dần dần trở thành nỗi ám ảnh mới của cô. Cô không thể quên được chuyện này, lại biết Quý Viễn Dương bị bố mẹ đứa trẻ trù dập, càng thấy áy náy. Ba năm qua, không ngày nào cô không nhớ đến đứa trẻ đó, bình thường đi dạo phố gặp người ăn xin, hoặc trẻ em đi một mình, cô đều theo bản năng nhìn kỹ, hy vọng đó là nó.
Bất ngờ gặp lại, cô chỉ nghĩ đến việc phải cứu đứa trẻ, không thể để thêm một đứa trẻ vô tội nào gặp nạn. Chỉ là bọn buôn người tàn nhẫn, khó lòng phòng bị, cô lại vô tình đặt mình vào nguy hiểm.
May mà Lục Huấn đã kịp thời quay lạ cứu cô, cũng cứu đứa trẻ đó. Ớ Hậu Quê
Nhớ đến đứa trẻ với những vết thương đầy mình, cô vội vàng nói: "Những vết bỏng trên người đứa trẻ trông rất nghiêm trọng, cần phải xử lý kịp thời. Còn nữa..."
Lê Tinh mím môi, ngập ngừng hỏi: "Em có thể hỏi, nếu mấy năm nay nó luôn sống cùng bọn buôn người..."
Lê Tinh muốn hỏi, nếu mấy năm nay đứa trẻ đó sống cùng bọn buôn người, còn tham gia "phạm tội" với chúng, thì nó sẽ bị đối xử thế nào?
Nó mới tám tuổi, đáng lẽ ra nó phải có một tương lai tươi sáng.
Lộ Phóng không ngờ Lê Tinh lại quan tâm đến đứa trẻ đó, anh ta đoán ra Lê Tinh muốn hỏi gì, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Phải xem nó đã tham gia bao nhiêu vụ việc, và thái độ hợp tác của nó thế nào. Nhưng nó còn nhỏ, tam quan vẫn chưa hình thành, nhiều chuyện là bị ép buộc, chắc là sẽ được xem xét xử lý."
Lộ Phóng đang vội về thẩm vấn hai gã buôn người, cố gắng bắt thêm nhiều người đứng sau. Anh ta giơ tay xem giờ: "Muộn rồi, tôi phải đưa bọn chúng về cục ngay, hai người chắc còn có việc, cứ đi làm việc của mình đi. Sau này nếu cần lấy lời khai, tôi sẽ liên lạc."
Nói xong, Lộ Phóng nhìn Quý Viễn Dương: "Phó đội trưởng Quý đi cùng tôi nhé? Lát nữa bảo Tiểu Đặng đưa đứa trẻ đến bệnh viện, cậu với tôi phụ trách thẩm vấn hai người này."
"Được."
Quý Viễn Dương đang ghì chặt gã buôn người đen gầy bị trật khớp tay, còng tay gã lại nhưng gã vẫn không ngừng giãy giụa. Nghe vậy, anh ta sảng khoái đáp lại, xách tên buôn người lên, suy nghĩ một chút rồi giao cho Lộ Phóng:
"Tôi đi xe của Tiểu Đặng, anh đưa gã về trước đi, cẩn thận đấy, gã vẫn chưa từ bỏ ý định gây rối đâu."
"Được." Lộ Phóng đồng ý, nói với Lục Huấn rằng tối nay anh ta sẽ về nhà ăn cơm, sau đó nhận lấy gã buôn người, kéo đi về phía chiếc xe ba bánh.